Vào lần đầu tiên hai người đi hẹn hò, khi hỏi có thể hôn không, hình như Tùy Xán Nùng cũng dùng từ “động chạm”.
Lần ấy ở bờ sông, là cái thơm má ngây ngô với ý nghĩa như thăm dò.
Nhưng giờ đây nụ hôn này bao gồm trong đó rất nhiều điều, hai người hôn nhau mà như âm thầm nói cho nhau nghe về gì đó qua nụ hôn. Hai người bất giác đã nắm chặt tay nhau, Tùy Xán Nùng ngẩng lên, thấy nhịp thở của Kỷ Linh rối loạn, đáy mắt cậu mịt mờ.
Lát sau, Tùy Xán Nùng hỏi: “Vậy bây giờ em đã thấy em theo đuổi thành công chưa?”
Kỷ Linh ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng, sắc mặt ban đầu đã thả lỏng phần nào.
Tùy Xán Nùng chỉ cười khẽ rồi lại hỏi sang vấn đề khác: “Anh vẫn chưa kịp hỏi em, em thích khăn quàng màu gì?”
Kỷ Linh không thích rõ ràng một màu sắc nào đó, trang phục ngày thường cậu mặc chủ yếu là màu đen trắng dễ phối đồ.
Nhưng Kỷ Linh ngẫm nghĩ, nói với Tùy Xán Nùng: “Màu cam là được.”
Sau, chiếc khăn quàng Kỷ Linh đan cho Tùy Xán Nùng được hoàn thành rất nhanh, ngày nào trước khi đi làm, Tùy Xán Nùng cũng choàng nó bên ngoài áo khoác.
Còn về chiếc Tùy Xán Nùng đan cho Kỷ Linh, chỉ có thể nói rằng anh đã cố gắng hết sức rồi.
Cuối cùng Tùy Xán Nùng đan được một hình vuông xiêu vẹo, đừng nói là choàng, đem vào bếp làm giẻ lau bàn là còn hơi cố quá.
Chẳng mấy đã đến Tết Âm Lịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-do-bao-hoa/3074659/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.