Ban đầu Kỷ Linh tưởng Tùy Xán Nùng nói mớ.
Bởi những lời anh vừa thốt nên phải nói là vô cùng vớ vẩn và phi logic. Gì mà “Anh biết cuộc sống rất khó khăn với em”, gì mà “Tại sao em lại không muốn sống nữa”. Nếu không phải Tùy Xán Nùng đã gọi tên mình rất rõ ràng, có khi Kỷ Linh còn nghĩ anh đang nói về một ai khác.
Kỷ Linh không ngờ thì ra Tùy Xán Nùng cũng là người sau khi say rượu sẽ nói mê sảng đủ thứ như đứa trẻ con thế này.
Kỷ Linh lấy làm lạ lẫm lắm, nhưng ban đầu cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng nói linh tinh nữa, anh nằm xuống ngủ một giấc trước đi đã, dậy rồi nói sau…”
Nhưng khi ngước lên nhìn biểu cảm trên mặt Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh lại cảm thấy có gì đó sai sai.
—— Vẻ mặt Tùy Xán Nùng không giống như đang nói đùa, anh không hề cười, trái lại, Tùy Xán Nùng còn đang nhìn cậu đăm đăm với nét mặt thoạt trông vừa lo lắng vừa buồn phiền.
Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói: “Anh không nói linh tinh.”
Kỷ Linh chớp mắt, cậu nhìn Tùy Xán Nùng, nụ cười trên gương mặt cứ thế nhạt dần. Kỷ Linh biết rõ sắc mặt Tùy Xán Nùng có nghĩa là gì. Cậu biết lúc cười đùa Tùy Xán Nùng trông ra sao, khi nghiêm túc nói chuyện về một vấn đề nào đó anh lại như thế nào.
Sau khi say rượu, người ta cơ bản chỉ biết nói hai điều – nói thật và mê sảng. Vì vậy, dẫu muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-do-bao-hoa/3074644/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.