Vẻ mặt Tùy Xán Nùng rất phức tạp, trông anh cực kì lo lắng, hình như cứ chực nói rồi lại thôi, biểu cảm ấy khiến Kỷ Linh ngơ ngác.
“Kỷ Linh.” Rồi cậu nghe Tùy Xán Nùng nói, “Tôi không nhận được đâu.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng chính thức gọi tên đầy đủ của mình một cách đầy nghiêm túc ở trường, thay vì “thầy Kỷ”.
Trái tim Kỷ Linh trĩu xuống, cậu thấy mất mát đến lạ.
Nhưng cậu biết nếu mình có quyền tặng hoa thì đương nhiên Tùy Xán Nùng cũng có quyền từ chối.
Trong phòng Tùy Xán Nùng đã chăm rất nhiều cây hoa rồi, có lẽ anh không muốn rước thêm gánh nặng về nữa. Tuy không thực sự hiểu lắm, nhưng Kỷ Linh cũng không muốn khiến Tùy Xán Nùng khó xử.
Kỷ Linh chớp mắt thật nhẹ, cố gắng khiến nét mặt mình trông bình tĩnh.
Cậu ngẩng lên, gật đầu rất bình thản: “Không sao đâu, tôi biết trong phòng thầy cũng có nhiều hoa rồi.”
Tùy Xán Nùng khẽ hé miệng, song anh không thốt nên lời.
Hành động tặng hoa và lời nói của Kỷ Linh như xuất phát từ một nguyên do đặc biệt nào đó, như thể cậu đang rất nóng lòng muốn giao phó chậu hoa này cho mình vậy.
Nếu Tùy Xán Nùng muốn, dĩ nhiên anh cho thể chăm chậu hoa này thật tốt. Nhưng vấn đề là anh không biết hiện giờ rốt cuộc là Kỷ Linh thật sự không muốn chăm nữa, hay là vì một nguyên nhân khác – sau này cậu không thể nào chăm được nữa.
“Tôi không nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-do-bao-hoa/3074607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.