Ngay giây phút ấy, Tùy Xán Nùng bỗng thấy hoảng vô cớ —— cái cảm giác nôn nóng vì rõ ràng có điều gì đó đang không ổn, nhưng không thể nói cụ thể ra vấn đề ấy là gì.
“Martin với William, hai đứa dọn dẹp mấy mảnh vụn trên sàn đi.” Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh ngẩng lên nhìn đồng hồ, nói với các học sinh xung quanh, “Các em còn lại tiếp tục với thí nghiệm của mình, 25 phút nữa hết tiết rồi.”
Lúc ấy đám học sinh mới tản ra, lục tục quay về bàn thí nghiệm của mình.
Mấy đứa con trai gây rắc rối cầm chổi, mặt xám ngoét tính trốn khỏi Tùy Xán Nùng, song đã bị anh tóm lại và cho một bài học.
Dạy dỗ đám trẻ xong, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh đứng bên bồn nước trong góc phòng, xả nước rửa miệng vết thương trên cánh tay.
Mấy cô bé học sinh thử đến gần hỏi cậu có cần giúp gì không, Kỷ Linh lắc đầu ra hiệu cho các em quay về tiếp tục bài thí nghiệm, sau đó nhìn xuống dưới, dán mắt đăm đăm lên miệng vết thương trên cánh tay mình.
Kỷ Linh luôn tạo cho Tùy Xán Nùng cái cảm giác rất đặc biệt, cậu cực kì yên lặng, dường như mỗi khi ở bên cạnh cậu, thời gian lại trôi chậm hơn phần nào.
Máu bị pha loãng trong dòng nước, tuy nhiên vẫn chưa thể ngừng ngay được. Dòng nước dừng chảy, máu lại rỉ ra.
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh chau mày, cậu hơi do dự, sau đó rút hai, ba tờ giấy bên thành bồn ra, chừng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-do-bao-hoa/3074589/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.