Edit by Kiera 
Mạnh Phù Sinh xuyên qua con hẻm nhỏ chật hẹp ẩm thấp, đâu đâu cũng có mùi ẩm mốc, ngay cả khi mặt trời ló rạng khắp nơi nhưng con hẻm nhỏ vẫn bị những toà nhà cao chót vót xung quanh che chắn không thấy ánh mặt trời. 
"Là cái nhà ở chỗ ngoặt phía trước." Sở Thành đi theo phía sau, hai người đối mặt với điều kiện sống như vậy cũng không giống như xa lạ. 
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt đẩy một cái đã mở ra, sau đó là truyến đến giọng nói lẩm bẩm của một người đàn ông: "Trời lạnh thế này, con nói mẹ bao nhiêu lần rồi, đừng đi nhặt giấy rách nữa, con có thể kiếm tiền --" 
Người đàn ông nằm trên giường nhìn thấy Mạnh Phù Sinh và Sở Thành bước vào cửa, âm thanh nói chuyện đột nhiên im bặt. 
"Sao lại là anh?" Người đàn ông kia cảnh giác hỏi Sở Thành: "Không phải bồi thường xong rồi sao?" 
"Tiền thì xong rồi, nhưng nợ này còn chưa tính xong." Sở Thành nhìn chằm chằm hắn nói. 
Mạnh Phù Sinh nhìn quét qua căn phòng, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời gần như tương đương nhau, trong nhà chất đầy phế phẩm nhưng được sắp xếp rất chỉnh tề, dưới chân là nền xi-măng màu đen giống như bên ngoài, nhà tuy nhỏ nhưng cũng rất sạch sẽ, chắc là chủ nhà cũng rất yêu quý nó. 
"Muốn tính cái gì?" Người đàn ông cố gắng đứng dậy, cùng với băng gạc cột quanh ngực. 
"Ai mướn mày đi đập phá siêu thị đó?" Sở Thành cởi bao tay da màu đen ra. 
Người đàn ông kia không trả lời, bởi vì nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-bong/156321/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.