Tống Diên đã làm theo lời Kha Duẫn, dọn đồ đến Vân Phong Điện. Cùng lúc, tin tức cổ phiếu Kim Sa bắt đầu ổn định trở lại và Nạp Phong cũng được trả lại các dự án đang thi công xây dựng.
Quả nhiên! Kha Duẫn đã không nuốt lời.
Thấy cô trở về, dì Dung rất vui. Bà cho hai cô người làm xách đồ lên giúp cô và còn dặn họ làm những món cô thích ăn cho bữa tối.
- Tiểu thư\, cô sẽ không đi nữa đúng không?
Dì Dung vui mừng nhìn cô và hỏi.
Tống Diên nở một nụ cười gượng gạo, cô lắc đầu.
- Có lẽ cả đời này cháu sẽ không thể thoát khỏi đây.
Dì Dung đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Bà đau xót cảm thán, tại sao cứ phải giày vò nhau như vậy chứ? Bà lắc đầu thở dài rồi đi vào làm việc của mình.
Tống Diên đi tới chỗ cây đàn piano và đứng nhìn nó rất lâu. Bây giờ cây đàn này đã không còn chứ mỗi những kỷ niệm tươi đẹp và hạnh phúc mặc dù là giả dối của cô nữa mà bây giờ nó đã trở thành một nỗi ám ảnh khó quên của cô, ký ức tối hôm đó dù cô đã cố gắng thế nào cũng không thể quên. Cô nên tôn thờ nó hay ghê tởm nó đây?
Bàn tay trắng ngọc của cô chạm nhẹ vào phím đàn, những phím trắng đen quen thuộc. Gương mặt xinh đẹp của cô bây giờ đã vô hồn, ánh mắt mang tia đượm buồn và cô đơn.
Cô vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-muon-mang/3067115/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.