Những gì nhìn thấy ở nghĩa trang tối hôm đó Tống Diên đã nhiều lần muốn hỏi Kha Duẫn cho rõ ràng. Nhưng mỗi lần muốn mở miệng là những gì sắp nói cứ bị nuốt xuống lại. Cô cũng chỉ còn cách cố xoá sạch chúng ra khỏi đầu thôi. Có lẽ là do cô đã quá hoảng sợ nên nhìn nhầm hoặc tự suy diễn lung tung thôi.
Tuần trước Kha Chấn Đông còn đến đây thăm Kha Duẫn, cô nhìn ông hoàn toàn giống người bằng xương bằng thịt, không hề có chút dấu hiệu gọi là nhân tạo cả. Càng không thể có hiện tượng giả mạo giống như trên phim truyền hình.
Sáng nay vừa thức dậy, Tống Diên đã không thấy Kha Duẫn đâu nữa. Nhớ tối hôm qua hắn nói sáng nay có cuộc họp cổ đông nên phải đi sớm. Cô nghĩ bụng không biết hắn đã ăn gì chưa? Cô nhanh chóng xuống giường và làm vệ sinh cá nhân xong và xuống phòng ăn.
- Dì Dung\, dì chuẩn bị hai phần cho con mang ra ngoài nhé!
Cô vừa ăn sáng vừa nói với dì Dung. Khoảng nửa tiếng sau khi ăn xong, cô chuẩn bị vài phút rồi đem cơm ra khỏi Vân Phong Điện.
Kha Duẫn họp từ sáng nên chắc chắn vẫn chưa ăn gì, cô đem cả bữa sáng và bữa trưa đến Khải Hoàn cho hắn. Thật may là không bị nhân viên tiếp tân giữ lại nên cô có thể đi thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch.
Hình như Kha Duẫn đang có khách, cô biết ý nên định tạm tránh đi nhưng bước chân chợt khựng lại khi nghe bọn họ nhắc đến Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-muon-mang/3067106/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.