Sau khi kiểm tra tình trạng sức khỏe của sản phụ và thai nhi xong, Kha Duẫn đưa Tống Diên về phòng, chăm chút cho cô từng cái một.
Hắn lấy nước nóng lau tay và mặt cho cô rồi lại ngâm chân cho cô.
- Em đói không? Muốn ăn gì anh đi mua.
Tống Diên né tránh ánh mắt của hắn.
Cô rất sợ, cô sợ ánh mắt dịu dàng đó chỉ dành cho cô trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này. Khi đứa bé chào đời, ánh mắt đó sẽ không còn nữa.
Cô sợ giọng nói ân cần quan tâm của hắn sẽ biến mất khi con của hai người ra đời.
Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại tất cả đều tan biến.
Vì vậy.....
Cô không muốn chìm đắm vào nó, cô sợ mình sẽ ngày càng lún sâu hơn đến mức không thể thoát ra.
Cô lạnh lùng trả lời.
- Không cần đâu\, tôi đợi dì Dung đến là được.
Ánh mắt Kha Duẫn chứa đựng một chút mất mát, hắn cười gượng và gật đầu. Tiếp tục giúp cô lau chân.
- Ngày mai em xuất viện rồi\, anh đã dặn dì Dung dọn dẹp phòng....
- Tôi muốn đến nhà Lý quản gia vài ngày.
Hắn còn chưa được nói hết, Tống Diên đã thờ ơ cắt ngang.
Kha Duẫn im lặng một lúc rồi mới nói, giọng điệu chậm rãi và đau buồn.
- Tiểu Diên\, chúng ta đã nói...
Tống Diên lại lạnh nhạt buông một câu.
- Anh yên tâm\, tôi chỉ ở đó vài ngày.
Câu này của cô lại khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-muon-mang/3067095/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.