Kha Luân đeo xong đồng hồ và cầm áo khoác đi ra khỏi phòng thay đồ.
Hạ Viên Anh vội vã xách túi chạy theo.
- Tiểu Duẫn\, con như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ con vì chuyện bản hợp đồng mà trở mặt với mẹ sao?
Kha Duẫn đứng trước gương lớn trong phòng mà mặc áo khoác vào, thờ ơ trả lời.
- Đứa bé là con của con và tiểu Diên\, ai nuôi đứa bé sẽ do con và cô ấy quyết định. Mẹ đừng bận tâm đến chuyện này nữa.
Nói rồi, hắn bước thẳng ra mở cửa, định đi ra thì Hạ Viên Anh đứng phía sau hét lớn.
- Vậy cha mẹ đã mất của con thì sao? Họ không thể có cháu nội ư? Chẳng lẽ con không muốn cho họ một đứa cháu để thờ phụng họ?
Bước chân của Kha Duẫn chợt khựng lại vì câu hỏi của bà. Hắn cứ im lặng mà không nói gì.
Hạ Viên Anh bước tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói.
- Lúc con nói chỉ cần duy nhất đứa con do Tống Diên sinh ra\, mẹ đã biết sẽ không thể thay đổi được gì nữa. Và bây giờ chắc con đã hiểu rõ tình cảm của mình rồi.
Kha Duẫn quay sang nhìn bà, mày kiếm khẽ nhíu lại.
- Mẹ nói vậy là ý gì?
Hạ Viên Anh chân thành nhìn con.
- Hai đứa kết hôn đi! Mẹ sẽ nói chuyện này với cha con.
Lúc nhìn thấy Tống Diên muốn nhảy từ sân thượng xuống chỉ để giữ lấy đứa bé trong bụng, bà có chút không đành, cũng không muốn chia cắt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-muon-mang/3067092/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.