Chương trước
Chương sau
Editor: May

Lúc ăn cơm tối, điện thoại di động của Tần Dĩ Nam vang lên, anh lấy điện thoại di động ra, trước nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, là trợ lý gọi tới.

Tần Dĩ Nam sợ chính mình mở miệng nói một ít từ ngữ phá sản linh tinh, khiến cho mẹ Trình lo lắng, thấp giọng nói câu “Xin lỗi”, liền đứng lên, cầm điện thoại di động vào phòng sách.

Cho dù Trình Thanh Thông không biết Tần Dĩ Nam nhận điện thoại của ai, trong điện thoại lại nói nội dung gì, nhưng sau khi Tần Dĩ Nam đi ra từ trong phòng sách, cô có len lén lưu ý đến mi tâm vốn có chút cau chặt của anh đã giãn ra rất nhiều, giống như là nhìn thấy hy vọng gì đó, ngay cả ánh mắt cũng nhiễm lên một chút thần thái, khiến cho người ta nhìn thấy liền lên tinh thần rất nhiều.

Anh đây là nhận được điện thoại bên Kim Trạch sao?

Trình Thanh Thông nắm đũa, hơi hoảng hốt một chút, cúi đầu tiếp tục bới cơm.

...

Sau bữa cơm tối, Tần Dĩ Nam chui vào phòng sách, nhưng cũng không có đi ra nữa.

Trình Thanh Thông thu dọn bàn ăn xong, vẫn ở trong phòng khách bồi mẹ Trình xem ti vi một lát, chờ đến mười giờ sau khi mẹ Trình đi ngủ, cô đi ra từ phòng ngủ phụ, đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía phòng sách, sau đó liền đi vào phòng ăn.

Cô pha một ly cà phê và một bát chè trôi nước, bưng đi về phía phòng sách của Tần Dĩ Nam.

Giống như đưa mì sợi vào tối hôm qua, Trình Thanh Thông sợ Tần Dĩ Nam gặp mình sẽ phiền lòng, vẫn là để khay đựng cà phê và chè trôi nước ở dưới đất, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, liền bước nhanh về phòng ngủ chính.

Chỉ là cô còn chưa đi được hai bước, cửa phòng sách phía sau liền bị kéo ra, ánh sáng sáng ngời từ phòng sách chiếu tới sau ót của cô.

Lưng Trình Thanh Thông cứng đờ, bước chân bỗng dưng liền ngừng tại chỗ.

Tuy rằng Trình Thanh Thông không quay đầu lại, nhưng nhìn bóng mờ trên mặt đất, cũng có thể biết Tần Dĩ Nam đang đứng ở cửa phía sau không xa.

Tần Dĩ Nam không có mở miệng nói chuyện, trong nhà an tĩnh đến rối tinh rối mù, Trình Thanh Thông khẩn trương lại luống cuống, ngón tay theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực.

Không khí, bởi vì yên tĩnh, trở nên càng lúc càng kỳ lạ.

Trình Thanh Thông dần dần có chút chịu đựng không nổi kiềm nén như vậy, cô nhắm mắt lại, hung hăng nuốt ngụm nước miếng, vì hòa dịu bất an của mình, chậm rãi quay đầu, kéo nhẹ khóe môi với Tần Dĩ Nam, bởi vì sợ anh lộ ra vẻ mặt không vui, nói ra lời nói chế nhạo, Trình Thanh Thông chỉ nhanh chóng nhìn Tần Dĩ Nam một cái, liền rủ mí mắt xuống, tiếng nói rất nhỏ lên tiếng giải thích: “Mẹ tôi thấy anh rất bận, sợ anh đói, cố ý dặn dò tôi nấu chút đồ ăn khuya cho anh.”

Tần Dĩ Nam nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, vẫn là một bộ dánh trầm mặc, không mở miệng vạch trần lời nói dối của cô.

Anh biết, ăn khuya là cô tự mình nấu cho anh, hoàn toàn không phải ý tứ của mẹ Trình.

Cô là sợ anh phiền, mới len lén đặt món ăn khuya ở cửa, lập tức né tránh đi?

Nghĩ tới đây, chẳng biết vì sao, Tần Dĩ Nam đột nhiên cảm giác thấy đáy lòng rầu rĩ, có chút chua xót.

Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam luôn bảo trì an tĩnh, chọc cho đáy lòng càng trở nên bất ổn, nhiều lần cô muốn ngẩng đầu nhìn xem anh có phải rất tức giận không, nhưng lại không có can đảm, cô cắn môi dưới, miễn cưỡng chống đỡ một lát ở trước mặt anh, thật sự chịu không nổi liền muốn mở miệng nói “Cô về phòng trước”, kết quả vừa động môi một chút, người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng, ngôi nhà ở trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh có vẻ đặc biệt ôn hòa mềm mại: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, cô giúp tôi bưng bữa ăn khuya vào phòng sách đi.”

Trình Thanh Thông bỗng chốc sững sờ, cho rằng chính mình xuất hiện nghe nhầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.