Chương trước
Chương sau
Editor: May

Vào lúc Đường Noãn muốn tiếp tục chú ý, Tống Thanh Xuân có thể vừa đi vừa uống nước không, điện thoại di động trên bàn, vang một tiếng đinh đông.

Cô bất giác quay đầu lại, nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động sáng lên, là người phụ nữ đó trả lời tin nhắn.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ kiểu tiếng Anh: OK.

Cách màn hình điện thoại di động, Đường Noãn có thể nghĩ đến người phụ nữ trong ngày thường, ở trước mặt mọi người dịu dàng nhu hòa, ở giữa mặt mày đã xẹt qua lệ khí.

Thật là biết giả bộ mà... Đường Noãn âm thầm oán thầm một câu, đưa mắt nhìn về phía Tống Thanh Xuân, cầm điện thoại di động lên, mở khóa màn hình, vừa mới chuẩn bị trả lời cho người phụ nữ đó một tin nhắn, nữ đồng nghiệp ngồi ở đối diện Đường Noãn, mở một túi chân gà ngâm tiêu ra, theo thói quen còn ném về phía bàn bên này của Đường Noãn một cái.

Đường Noãn lấy cánh gà ngâm tiêu, muốn mở miệng dùng hàm răng vừa ngậm chân gà gặm, vừa gõ chữ ở trên điện thoại di động, cô ta vừa mới đánh một chữ “Có”, bỗng nhiên liền xoay đầu, hướng về phía hành lang, che miệng nôn khan.

“Đường Noãn, cô sao thế?” Nữ đồng nghiệp cho Đường Noãn chân gà ngâm tiêu, cắn chân gà, quay đầu, quan tâm hỏi một câu.

Đường Noãn khoát tay áo với nữ đồng nghiệp kia, biểu thị không có việc gì, sau đó liền cùng nhau đặt điện thoại di động và chân gà ngâm tiêu ở trên bàn làm việc, đứng lên, chạy về phía nhà vệ sinh.

Khi cô ta giẫm giày cao gót, cạch cạch cạch đi trên dọc đường, còn có tiếng nôn khan thường thường vang lên, ở trong phòng làm việc yên tĩnh, lộ ra đặc biệt rõ ràng nhập tai.

...

Từ khi Đường Noãn và Tần Dĩ Nam nói yêu đương, nhưng vẫn còn tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, sau khi bị Tống Thanh Xuân bắt quả tang tại trận, Tống Thanh Xuân gần như liền coi Đường Noãn như không khí, cho dù là đi chính diện ở trong công ty, cũng không bao giờ liếc mắt nhìn thẳng cô ta.

Cô bưng cốc nước, lúc sắp đi đến trước cửa phòng làm việc của mình, đúng lúc bị trợ lý nhỏ của mình gọi lại, lúc trợ lý nhỏ hỏi thăm cô có viết được bản thảo tin tức gần đây không, cô theo thói quen đưa cốc nước tới bờ môi.

Chất lỏng âm ấm vừa đụng tới làn môi, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy nơi phía sau không xa truyền tới một trận tiếng nôn mửa.

Loại âm điệu kia, khiến cho trong dạ dày của cô cũng cùng nhau khó chịu theo, muốn ói, cô vội vàng để cốc nước xuống, giống như trợ lý nhỏ, hiếu kỳ theo tiếng đi tới, nhìn thấy Đường Noãn che miệng, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.

Nữ đồng nghiệp đối diện bàn Đường Noãn, luôn có quan hệ tốt với cô ta, có thể là quan tâm cô ta, vào lúc cô ta chân trước chạy về phía nhà vệ sinh, chân sau liền vội vàng đi theo.

Nữ đồng nghiệp kia không vào nhà vệ sinh, chỉ đứng ở cửa, nói chuyện với Đường Noãn ở bên trong.

“Sao vậy? Còn khó chịu à? Có muốn xin nghỉ không, tôi theo cô đi bệnh viện nhìn xem? Này... Mấy ngày nay cô làm sao vậy, sao vừa ăn liền ói chứ...”

Đường Noãn ở trong phòng rửa tay, đáp lại cái gì đó, Tống Thanh Xuân không nghe được, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện của nữ đồng nghiệp đó.

Trợ lý nhỏ đã thu hồi lòng hiếu kỳ, hô một tiếng “Chị Thanh Xuân”, tiếp tục chỉ màn hình máy vi tính, nói chuyện công việc với cô.

Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trong tiếng trợ lý nhỏ lải nhải nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng bị tiếng nói chuyện trong nhà vệ sinh bên đó làm thất thần một chút.

“Là do tuần trước uống nhiều rượu sao? Không phải tôi nói cô đâu, Đường Noãn, cô là một cô gái, đừng luôn uống rượu như vậy... Uống dạ dày thành cái gì...”

Vào lúc nữ đồng nghiệp đó than thở Đường Noãn lớn nhất, chị Hoa cách nhà vệ sinh gần nhất xoay người: “Mấy ngày nay Đường Noãn vẫn luôn ói sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.