Chương trước
Chương sau
Editor: May

“Tôi bằng lòng cô đơn một mình, dù mất đi sinh mệnh, dù phải vứt bỏ tất cả, tôi chỉ cầu cô có thể tốt đẹp sạch sẽ sống ở trong nhân gian.”

“Buổi tối, nghe thấy cô và Tần Dĩ Nam gọi điện thoại, hẹn ngày hôm sau đi thử mặc lễ phục, suy nghĩ tràn ngập trong đầu đều là bộ dạng nhìn thấy cô mặc áo cưới ở trong vườn hồng, ba giờ rạng sáng, tâm tình ngột ngạt đến bạo, lúc xuống lầu uống thuốc, lại bị cô bắt gặp, có chút kích động, lúc đang nói chuyện với cô, một câu đơn giản uống nước à, tôi lại lắp bắp một cái, mới nói đầy đủ, cuối cùng tìm một lý do, vội rời đi, nghe thấy cô nói ngủ ngon với tôi, tôi rất muốn đáp lại một câu buổi tối bình an, tối là thế giới tôi, an là cho một mình cô an, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể nói ra một chữ an.”

“Trở lại phòng, một vốc thuốc an thần, giống như cũng không có cách nào để cho tâm tình tôi ổn định lại, tất cả ánh đèn trong phòng, tia sáng chói mắt đâm đau mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy toàn bộ thế giới hắc ám mà lại tuyệt vọng, cũng sẽ không giống với mùa thu ngày mùng 8 tháng 10 năm 1996 đó nữa, có một ánh sáng chiếu vào trong sinh mệnh của tôi, cũng sẽ không có một ánh sáng nào chiếu vào trong sinh mệnh của tôi nữa...”

Cũng sẽ không giống với mùa thu ngày mùng 8 tháng 10 năm 1996 đó nữa, có một ánh sáng chiếu vào trong sinh mệnh của tôi...

Cũng sẽ không có một ánh sáng nào chiếu vào trong sinh mệnh của tôi nữa...

Giống như có một cây đao, hung hăng đâm thấu tâm Tống Thanh Xuân, cảm giác toàn thân cô bỗng nhiên lạnh buốt thấu xương.

Tay nắm sổ nhật ký của cô, run rẩy đặc biệt lợi hại, một giọt tiếp một giọt nước mắt, ngã nhào từ khóe mắt của cô, nện ở trên sổ nhật ký, bôi nhòe bút tích Tô Chi Niệm vừa viết xong vào sáng sớm không lâu.

Bắt đầu từ giờ phút cô biết anh là yêu cô, cô liền chưa từng hoài nghi tình yêu của anh, nhưng cô lại không biết, hóa ra anh yêu cô, yêu đến trình độ như vậy.

Cho tới nay, cô đều cảm thấy chính mình vì yêu anh, chịu rất nhiều ủy khuất, cho tới bây giờ cô mới biết, những ủy khuất của cô, ở trước mặt anh, hoàn toàn là không đáng giá được nhắc tới.

Cô từng rất tổn thương khi anh một thân lạnh bạc cự tuyệt tỏ tình của cô, từng rất oán anh một thân tuyệt tình cho cô uống thuốc tránh thai, từng rất hận anh ở trong phòng làm việc nhục nhã cô thật sâu... Thẳng đến lúc này cô mới biết, hóa ra trước khi anh tổn thương cô, đã tổn thương chính mình trước...

Anh chính là một tên lường gạt, kẻ đại lừa đảo không hơn không kém, từ vừa mới bắt đầu liền đang lừa cô, luôn luôn lừa cô đến cuối cùng, nhưng cô hoàn toàn không hận được sự lừa gạt của anh, có cũng đều là đau lòng...

Cô là ánh sáng của anh... Cô là ánh sáng của anh... Cô là ánh sáng của anh... Anh biết rõ ràng, bản thân anh sẽ không rời khỏi cô, nhưng anh vẫn liều mạng ở trước mặt cô, giả vờ thành bộ dáng chính mình trôi qua rất tốt, vì chính là cho cô có thể sống ở trong nhân gian, mà anh thì sao, ở nơi phía sau người ta không biết, một mình giãy giụa, tuyệt vọng, điên cuồng ở trong vực sâu tăm tối...

Cô luôn cho rằng, trong một tháng trở về từ Hải Nam này, cô trôi qua rất thống khổ, chính là cô chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông thoạt nhìn hờ hững lạnh nhạt suốt một ngày, tâm cũng đã chết... Chết... Chết...

Anh từng nói, anh yêu cô hoàn chỉnh cả một Thanh Xuân, thật ra không phải, anh là dùng thêm cuộc đời của anh yêu cô...

Sổ nhật ký rơi ra từ đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân, nện mạnh xuống đất.

Tống Thanh Xuân khóc không kiềm chế được, thân thể trượt xuống từ trên ghế sofa bằng da thật, ngồi ở trên sàn nhà băng lãnh, khóc thương tâm muốn chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.