Chương trước
Chương sau
Editor: May

Tống Thanh Xuân cảm giác được tâm của mình, giống như là bị vật gì đó rót đầy, căng đầy, ê ẩm, còn nhiễm đau nhàn nhạt.

Trong đầu Tống Thanh Xuân liền lặp lại không ngừng câu nói của Tô Chi Niệm với mình rất nhiều lần, sau đó ý thức hỗn loạn bị người đẩy xuống lầu, đến bây giờ liền hoàn toàn tỉnh táo lại.

... Cô tận mắt nhìn thấy anh nhún người nhảy một cái; trong khi rơi xuống anh cố gắng đưa ra tay; anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực anh; lúc thời khắc quan trọng rơi xuống mặt đất, anh dùng thân thể của mình bảo vệ thân thể của cô... Hóa ra vừa rồi cô cho rằng là cô một bên tình nguyện xuất hiện ảo cảnh, tất cả đều không phải ảo giác... Mà là tồn tại chân thật...

Sau khi anh nhìn thấy cô rơi xuống lầu, lại có thể cùng nhảy xuống theo cô...

Tống Thanh Xuân cả kinh, lông mi run run, đáy mắt có nước mắt tích trữ lên, cô giống như là bị dọa đần độn, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác hỏi: “Còn anh thì sao?”

Tống Thanh Xuân nói xong, tay liền bắt đầu nhích tới nhích lui ở trên người anh lại.

Mỗi một cái đụng chạm của cô, với anh mà nói đều là một trận hành hạ của địa ngục.

Cô không đợi được anh nói chuyện, lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt anh, hỏi: “Tô Chi Niệm, anh vẫn ổn chứ?”

Anh ổn không? Anh thật không tốt... Tuy rằng bộ phòng cháy chữa cháy đúng lúc bơm nệm hơi an toàn lên, nhưng tòa nhà cao 27 tầng, độ cao 80 mét, thời khắc cuối cùng anh liền bồi cô cùng rơi xuống, bảo vệ cô ở trong lòng, sau khi mình làm đệm thịt rơi ở trên nệm hơi an toàn vẫn là giống như té bị thương...

Anh không biết rốt cuộc mình bị thương tới nơi nào, bởi vì đau đớn khiến anh mất đi tất cả giác quan khác, nhưng Tô Chi Niệm đối mặt với hỏi thăm của Tống Thanh Xuân, vẫn nỗ lực biểu hiện chính mình giống như là một người không có việc gì, ánh mắt cô ôn nhu như rút nước, gần như là dùng hết sức lực cuối cùng, mới ngữ điệu rất nhẹ rất nhạt nói ra hai chữ: “Còn may.”

Thật ra ý tứ anh thật sự muốn biểu đạt là, còn may mà em không có việc gì.

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho Tống Thanh Xuân thật cho rằng anh không có việc gì, cô theo bản năng liền mở miệng, tiếng nói vừa nhẹ vừa ôn nhu hỏi lên cảm xúc vừa lăn lộn ở trong lồng ngực của mình: “Vì sao anh muốn nhảy xuống theo em?”

Theo giọng nói cô rơi xuống, nước mắt của cô liền giống như là con sông gãy đê, cuộn trào mãnh liệt ra từ đáy mắt này, cô không đợi anh hồi đáp, lại mở miệng, cô giống như là sẽ không nói lời nào khác, lặp lại lời nói vừa rồi nhiều lần, chỉ là ngữ khí một lần càng kịch liệt hơn một lần: “Tô Chi Niệm, vì sao anh muốn nhảy xuống theo em? Vì sao muốn nhảy xuống theo em? Vì sao? Vì sao?”

Tống Thanh Xuân hỏi đến cuối cùng, nức nở khóc ra tiếng.

Anh nghe tiếng khóc của cô, thấy nước mắt của cô, rất muốn giơ tay lên giúp cô lau nước mắt, nhưng anh không thể động, thậm chí anh không còn dư thừa sức lực, để cho chính mình mở miệng đi an ủi cô, ngay cả hai chữ “Đừng khóc” đơn giản, quýt quấn quanh giữa môi răng anh rất lâu, anh vẫn không nói ra, cuối cùng anh chỉ có thể lựa chọn ôn nhu nhìn cô.

Vì sao muốn nhảy xuống theo cô?

Cần lý do sao? Vậy lý do này đủ không?

Lúc đó anh không biết nệm hơi an toàn có chuẩn bị tốt hay không, coi như đã chuẩn bị xong, độ cao 80 mét, cô té xuống cũng rất có thể chưa biết sống chết.

Khi còn sống, anh không thể ở cùng một chỗ với cô, nhưng trên đường hoàng tuyền, anh tuyệt đối muốn không chút do dự bồi theo cô thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.