Chương trước
Chương sau
Editor: May

Tần Dĩ Nam nghe được tiếng bước chân, quay đầu đi, lúc nhìn thấy Đường Noãn, khẽ gật đầu một cái, ngồi thẳng người, chỉ chỉ chỗ đối diện của mình, ra hiệu cô ngồi.

Tần Dĩ Nam không nói lời nào, Đường Noãn cũng không nói lời nào, cô ta chỉ là đặt túi lên trên bàn, liền tư thế tao nhã ngồi xuống.

Tần Dĩ Nam giơ tay lên gọi người phục vụ, rất thân sĩ đưa thực đơn cho Đường Noãn.

Đường Noãn tùy ý tìm kiếm, gọi cho mình một ly trà sữa lạnh.

Đổi lại là trước đây, Đường Noãn uống lạnh, Tần Dĩ Nam sẽ lên tiếng ngăn cản, hôm nay đúng lúc là kỳ sinh lý của cô ta, vốn không thể uống lạnh, sở dĩ gọi, chính là muốn Tần Dĩ Nam quan tâm.

Nhưng sau khi cô ta gọi trà lạnh xong, mãi cho đến khi người phục vụ ghi tên món xong, Tần Dĩ Nam ngồi ở đối diện cô ta, lại không có chút ý muốn lên tiếng.

Tần Dĩ Nam cũng không xem thực đơn, trực tiếp gọi một ly cà phê.

Sau khi người phục vụ rời đi, Tần Dĩ Nam buông điện thoại di động cầm trong tay ra, dựa vào ở trên ghế ngồi, nhìn chằm chằn Đường Noãn mở miệng : "Em muốn đính hôn?"

Anh quả nhiên tới là bởi vì đính hôn ... Vốn Đường Noãn có chút tức giận bởi vì Tần Dĩ Nam thờ ơ lạnh nhạt với chuyện mình gọi trà sữa lạnh, lúc nghe được câu này, ngược lại mặt mày giãn ra, cô nhìn thẳng mắt Tần Dĩ Nam, không nói mình đính hôn, mà là nói: "Có người cầu hôn tôi."

"Chúc mừng." Tần Dĩ Nam liếc mắt nhìn Đường Noãn một cái, đáp lời.

Không phải Tần Dĩ Nam bởi vì cô muốn đính hôn, cho nên mới tới tìm cô sao? Sao anh mở miệng lại là nói chúc mừng với cô?

Đường Noãn nhăn mi tâm lại, đáy lòng mơ hồ hiện lên một dự cảm không tốt.

Cũng không biết có phải là ông trời đang tô đậm không khí hay không, thế nhưng vào khoảnh khắc cô xuất hiện dự cảm không tốt kia, trên bàn bên cạnh, có người lấy điện thoại di động bật nhạc lên.

"Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, em có thể tìm được người tốt hơn..."

Sau đó Tần Dĩ Nam liền tiếp tục mở miệng: "Đường Noãn, hôm nay tôi tới tìm em, chính là muốn kết thúc giữa hai chúng ta."

Khóe môi Đường Noãn, căng lên.

Tần Dĩ Nam biết, đó là tượng trưng cô không cao hứng, nhưng hiện tại cuối cùng anh cũng không phải là anh đã từng chưa hề hay biết gì nữa, khuôn mặt anh bình tĩnh tiếp tục nói: "Dù sao kéo dài lâu như vậy, cũng nên có một kết thúc..."

Tần Dĩ Nam dừng lại, giống như là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, rất nghiêm túc mở miệng: "Đường Noãn, chúng ta chia tay đi."

Đường Noãn kinh ngạc một hồi lâu, nghĩ đến mấy tháng trước, chính mình bởi vì Tống Thanh Xuân nên giận dỗi với Tần Dĩ Nam, lúc đó mỗi ngày Tần Dĩ Nam đều sẽ liên lạc với cô dỗ cô, thẳng đến khi cô gặp mặt Tống Thanh Xuân ở Kim Bích Huy Hoàng, bị cô ta nhìn thấy hình ảnh cô hôn môi với người đàn ông khác, sau đó Tần Dĩ Nam cũng không tìm cô nữa ... Chẳng lẽ là Tống Thanh Xuân nói cái gì với anh?

Trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên hơi khó coi: "Có phải Tống Thanh Xuân nói cái gì với anh không?"

Tần Dĩ Nam không hề dừng lại một chút nào nói: "Không có."

Anh đáp lại quá dứt khoát, rõ ràng khiến cho Đường Noãn càng khẳng định là Tống Thanh Xuân nói cái gì đó với anh, cô nói không rõ rốt cuộc mình làm sao, chính là bỗng nhiên trở nên hơi hoảng hốt, hoảng hốt không nghĩ nhiều liền bắt đầu giải thích cho chính mình: "Chẳng lẽ anh tin tưởng cô ta, lại không chịu tin tưởng em? Anh luôn miệng nói yêu em, nhưng lại không cho em một chút tin tưởng, vậy tình yêu của anh tính là cái gì?"

"Yêu?" Tần Dĩ Nam giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng, anh nhìn chằm chằm đáy mắt Đường Noãn, lóe lên một tia trào phúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.