Chương trước
Chương sau
Editor: May

Tô Chi Niệm vẫn luôn đắm chìm trong nụ hôn với Tống Thanh Xuân, anh rõ ràng đã hôn đến rất sâu, nhưng lại cảm thấy có chút không đủ, nhịn không được giơ tay lên, kéo đầu cô lại, ý đồ hôn sâu hơn.

Nhưng mà, đầu lưỡi cô vốn luôn rất thuận theo, chợt trở nên hơi cứng đờ, động tác của anh cũng hơi dừng lại một chút, sau đó mới ý thức được cô đã tỉnh táo lại, đáy lòng đang suy nghĩ là ai đang hôn cô?

Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, dựa vào siêu năng lực của mình, biết cô muốn mở to mắt nhìn anh.

Đáy lòng của anh nhất thời trở nên hơi kích động, trong khoảng khắc mí mắt cô sắp mở to, theo bản năng thúc đẩy khống chế ý niệm của cô, để cho mắt cô lần nữa khép lại.

Anh nhanh chóng tách rời đứng dậy từ trên người cô, nhìn cô nằm trên bãi cỏ một chút, không dừng lại chút nào liền xoay người, sải bước rời đi.

Anh nhịp chân rất vội vàng, giống như là sợ ý thức cô đột nhiên trở về, phát hiện ra anh.

-

Tống Thanh Xuân mở to mắt, thấy lại là bầu trời đêm đen nhánh.

Mi tâm Tống Thanh Xuân nhíu lại, ngồi dậy từ trên bãi cỏ, trong cơ thể còn lưu lại một ít hồ nước, khiến cô ho khan kịch liệt hai tiếng, sau đó phun nước ra, mới nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ của mình là trên một bãi cỏ lớn, không có một bóng người.

Không đúng, vừa rồi rõ ràng có người dựa vào trên người cô, đang hôn môi với cô, sao cô vừa mở to mắt, đã không thấy người đâu?

Chẳng lẽ đó là một giấc mộng của cô?

Tống Thanh Xuân bất giác giơ tay lên, sờ sờ làn môi của mình, sau đó lúc đụng đến bên trái môi dưới, cảm giác được một chút đau đớn rất nhỏ.

Cô nhớ được, khi cô và người kia hôn mãnh liệt, chính là nơi này, bị anh cắn hôn có chút đau.

Cho nên... Nụ hôn vừa rồi, không phải cô nằm mơ, là thật sự!

Nhưng sao chỉ trong nháy mắt đó, anh liền biến mất không còn tăm hơi?

Hoặc có thể nói, là trong lúc cô hôn mê?

Tống Thanh Xuân lần nữa nhìn xung quanh, còn mở miệng gọi mấy câu "Có ai không?" "Xin hỏi là anh cứu tôi sao?" .

Từ đầu đến cuối không được đáp lại, Tống Thanh Xuân mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Toàn bộ quần áo trên người cô đều ướt đẫm, gió lạnh trên mặt hồ thổi tới, đông lạnh đến mức cô nhịn không được nhảy mũi nhiều lần, nhưng cô lại giống như là không cảm giác được lạnh lẽo, nhìn chằm chằm mặt nước, trở nên ngơ ngẩn đi.

Linh cảm của cô quả nhiên là chính xác, quãng thời gian này cô gặp được những lần tìm được đường sống từ trong chỗ chết kia, hoàn toàn không phải là cô có vận khí tốt, mà là thật có người yên lặng bảo vệ cô ở sau lưng.

Mà người bảo vệ cô đó, chính là người hôn cô đêm nay.

Nếu không có sự tồn tại của anh, sợ là cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!

Hóa ra cô lại không biết có người như vậy yên lặng không tiếng động bảo vệ phía sau cô.

Cho dù cô không biết tướng mạo của anh, không có nghe thấy tiếng nói của anh, thậm chí cô vừa mới trải qua một trận sinh tử nguy hiểm, nhưng cô lại không có sợ hãi, không có kích động, thậm chí đến nước mắt cũng không có, trong đáy lòng cô có rất nhiều kiên định và yên ổn không nói nên lời.

Nơi này chỉ có một mình cô, nơi trên thuyền không xa, vẫn tràn ngập nói cười vui vẻ, nhưng cô lại không thấy mình cô đơn đáng thương chút nào.

Cô giơ tay lên, vuốt ve làn môi của mình, khóe môi nhịn không được giương lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.