Lúc Tống Thanh Xuân đến Kim Lăng đã hơn tám giờ.
Vị trí là Tô Chi Niệm đặt, sáng nhắn tin cho cô đã báo ở phòng nào.
Đã ba tháng Tống Thanh Xuân không tới Kim Lăng, vừa bước tới đại sảnh thiếu chút nữa cô cho rằng mình đến nhầm chỗ.
Kim Lăng vừa mới sửa chữa, trước kia cũng đã nguy nga lộng lẫy khiến người ta nhìn mà líu cả lưỡi, bây giờ lại càng xoa hoa không gì sánh được.
Tống Thanh Xuân báo số phòng ở quầy lễ tân, bồi bàn nho nhã lễ phép dẫn cô lên lầu hai.
Tô Chi Niệm đặt phòng có cái tên đặc biệt lịch sự tao nhã - Đình Mẫu Đơn, hình như muốn làm nổi bật tên này, trước cửa còn cố ý đặt hai chậu hoa mẫu đơn. Trong mùa đông lạnh có thể chăm sóc nở xinh đẹp ướt át như thế này, Kim Lăng quả thật đúng là tốn vốn đầu tư.
Bồi bàn dẫn Tống Thanh Xuân tới cửa rồi rời đi, Tống Thanh Xuân tự mình đẩy cửa vào, Tô Chi Niệm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ đặc thù ngồi đang trên chiếc ghế khắc hoa nghe điện thoại.
Tống Thanh Xuân đóng cửa, trước tiên nhìn quanh một vòng bên trong, mới bước chân đi tới trước bàn ăn.
Bên trong điều hòa nhiệt độ mở hơi cao, Tống Thanh Xuân vừa đi vào một phút đã nóng đổ mồ hôi trán. Cô cởi áo khoác, cố gắng kéo chiếc ghế nặng trịch đối diện Tô Chi Niệm rồi ngồi xuống.
Chắc Tô Chi Niệm tới đây được một lúc rồi, trà trên mặt bàn đã lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-99-lan/2941574/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.