Chương trước
Chương sau
Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu... Khăn tay nhanh chóng ướt đẫm, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không chú ý đến cả người anh có vẻ cứng ngắc, ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích, lại tiếp tục rút mấy tờ khăn giấy ra.

Chỉ ra lần này khi tay cô đang cầm khăn giấy vừa mới chạm vào chân anh, còn chưa kịp lau, đột nhiên người đàn ông liền thấp giọng khiển trách một câu: Đủ rồi! Cách xa tôi một chút!

Tống Thanh Xuân bị quát đến ngẩn ra, tay vẫn dừng lại trên đùi anh.

Tôi bảo cô cách xa tôi một chút, có nghe thấy không. Cùng với lời cảnh cáo không kiên nhẫn một lần nữa của anh, tay cô đặt trên đùi anh, bị anh không lưu tình đẩy ra.

Sau đó vẻ mặt anh vô cùng khó coi, anh nhanh chóng đứng lên, muốn rời đi.

Tống Thanh Xuân nhìn ra được anh không giận dữ, vội vàng thức thời tránh đường ở phía trước cho anh.

Trên sàn đá cẩm thạch bị vẩy rất nhiều cà phê, cô lùi lại hơi nhanh, không có để ý đến, không nghĩ là lại dẫm lên chỗ ẩm ướt đó, lòng bàn chân bị trượt, thân thể mất trọng tâm, cả người liền không báo trước ngã về phía trước mặt Tô Chi Niệm.

Tô Chi Niệm không hề phòng bị trước, bị cô bổ nhào vào trong lòng, cả người bị cô đè nặng, lại ngã ngồi trên ghế sofa.

Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, mới ý thức được mình đang ở trên người anh, mà mặt cô vừa lúc đối diện với mặt anh, khoảng cách giữa hai đôi môi trong lúc đó, gần đến mức chỉ cần hơi động đậy là có thể chạm vào.

Cô sửng sốt một giây, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, nhưng là người cô vừa động đậy, tay anh đã đột nhiên giữ vai cô lại, ngăn cản động tác của cô.

Trong lòng cô kinh ngạc, tầm mắt chống lại ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện, đôi mắt của người đàn ông từ trước đến nay đều lạnh lùng, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thâm thúy vô cùng, trong mắt mang theo nhiệt độ tùy lúc có thể làm người khác bị bỏng, ngay cả hô hấp của anh ở trên mặt cô, cũng cực kỳ nóng bỏng.

Trái tim của cô nảy lên cực kỳ nhanh, dù quần áo ngăn cách, nhưng là cô vẫn tinh tường cảm giác được thân thể của người đàn ông có chút khác thường.

Tuy cô chỉ cùng anh ngủ qua một đêm, mà một đêm đó còn là bị anh bắt buộc... Nhưng là cô vẫn biết, phản ứng của anh như thế, rốt cuộc là đại diện cho điều gì.

Chắc không phải là anh muốn... Tống Thanh Xuân vừa nghĩ đến đây, trong lòng bối rối vô cùng, tay nắm chặt lại theo bản năng.

Đôi mắt của cô kích động di chuyển vài lần, sau đó như là tìm được cọng rơm cứu mạng, miễn cưỡng nhìn anh, lắp bắp nói: Tôi, tôi pha ly cà phê khác cho anh...

Tống Thanh Xuân nói xong, liền vùng vẫy muốn bò ra khỏi người anh.

Chỉ là cô còn chưa động đậy, cánh tay kia của anh lại ấn lên eo của cô, lực hơi lớn, khiến người cô lại càng sáp lại gần người anh hơn.

Tống Thanh Xuân cảm nhận được tay của anh đặt trên eo của mình, nhiệt độ nóng đến có chút dọa người, cô không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy, sau đó lại nhận thấy được phản ứng của thân thể anh, càng thêm mãnh liệt đến rõ rệt, ánh mắt của anh nhìn cô càng thêm thâm thúy, nóng bỏng.

Tống Thanh Xuân ngừng thở, cô cảm giác được môi của anh sắp chạm vào môi của cô rồi.

Trong lòng cô vô cùng luống cuống...

Lúc cô ký lên hợp đồng kia của anh, cô có nghĩ tới, sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với cục diện như vậy...

Nhưng là đợi đến lúc nó thật sự xảy ra, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận được...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.