5.1
Không thoả mãn được đối phương sao
Lê Diễm xử lý xong chuyện trong bang mới về nhà, hôm nay về có hơi trễ, khi về đến nhà tất cả mọi người đều đã ngủ mất, chỉ có ngay huyền quan còn chừa lại một ngọn đèn màu cam, không biết tại sao, khi nhìn thấy ngọn đèn này, toàn bộ mệt nhọc sau một ngày dài của Lê Diễm đều biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng cũng có một dòng nước ấm chảy qua, tựa như đã không còn gì quan trọng nữa, 15 năm, nhiều ngày trôi qua, đều là như vậy, chỉ cần mình về trễ, nhất định sẽ có một ngọn đèn như vậy chừa lại cho mình, bổ khuyết sự ấm áp cho vài năm thậm chí là khoảng thời gian lâu hơn nữa mà anh đã từng thiếu hụt trước đây. Hơn nữa, thứ khiến cho anh cảm động không phải là những thứ này, mà chính là người kia, anh biết cho dù mình đã nói bao nhiêu lần, người nọ vẫn sẽ cố chấp như vậy. Mở cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Văn Tịch lại không cẩn thận ngủ quên trên sô pha trong phòng khách. Nhiều năm như vậy, mỗi lần em ấy đều cố chấp chờ mình trở về mới bằng lòng vào phòng ngủ, hơn nữa nhất định phải có mình ở bên người em ấy mới có thể ngủ yên ổn, trước đây Lê Diễm đã từng khuyên rằng nếu như anh đi làm về trễ, thì cứ đi vào phòng ngủ trước đi, nhưng Lâm Văn Tịch lại không chịu, nói là em ấy phải ở chỗ này chờ anh. Hơn nữa hình như mỗi lần sau khi Lê Diễm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477423/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.