Thời gian trôi qua, nhìn đứa con mỗi ngày một lớn, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy trên người bé mang theo cảm giác của Lê Diễm, nhất là lúc còn chưa học được cười, không ít lần khiến cho Lâm Văn Tịch nhớ đến cái khuôn mặt than trước đây của ông xã mình. Cho dù sau này bé đã biết cười, nhưng khi cười rộ lên cũng cực kỳ giống với Lê Diễm, cảm giác có chút lãnh diễm. Ừm, con gái giống ba cũng rất tốt, cho nên Lâm Văn Tịch càng thương yêu đứa bé này nhiều hơn.
Dạo gần đây chuyện Lâm Văn Tịch hay làm nhất chính là ngồi đờ ra nhìn về phương xa, Lê Y Tình cũng rất biết điều, vẫn luôn không khóc không quấy, lần đầu tiên bé nói được từ "ba ba", ở trong điện thoại Lâm Văn Tịch đã khóc rối tinh rối mù với Lê Diễm. Vào giờ khắc này Lê Diễm cũng có một loại xúc động muốn bay về ôm chặt lấy cả hai người bọn họ vào trong lòng mình.
"Tiểu Tịch." Hôm nay lúc Lâm Văn Tịch đứng đờ ra trước cửa sổ, Lê Tông Sinh kêu cậu một tiếng.
"Ông nội, làm sao vậy?" Lúc ban đầu dù có làm thế nào Lâm Văn Tịch cũng không sửa miệng kêu Lê Tông Sinh là ông nội được, cứ cảm thấy cách gọi này đã khuyết thiếu mười mấy năm trong lòng mình, khi kêu lên sẽ có chút kỳ quái. Cậu cũng đã quen gọi ông là Lê lão gia rồi. Thế nhưng sau khi Lê Tông Sinh lần lượt sửa đúng lại, Lâm Văn Tịch mới chậm rãi thay đổi cách gọi được.
"Mấy năm nay... Ông vẫn không có hỏi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477417/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.