Lê Diễm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên của cậu.
"Y Tình."
"Y Tình?"
"Ừm, Y, người trong lòng, còn chữ Tình, liền không cần giải thích."
Nghe thấy tên này, Lâm Văn Tịch cũng cười gật đầu, cậu biết bên trong hai chữ này là tình cảm chủ nhân muốn biểu đạt với mình, gương mặt cậu có chút hồng hồng.
"Ừm, hay lắm a. Y Tình... Lê Y Tình..." Có một loại cảm giác rất du dương, như minh chứng rằng tình cảm cũng như đứa bé đều đến với bọn họ một cách không dễ dàng gì.
Mà Hạ Quân Dương đứng ở bên cạnh bị chọc cho buồn nôn một trận... Tuy rằng anh không có ý kiến gì với tên của bé dễ thương nhỏ cả...
"Bé dễ thương, con gái của em đều đã nhận người khác làm cha nuôi rồi, còn anh biết phải làm sao đây..."
Nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Hạ Quân Dương, Lâm Văn Tịch cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, còn chưa kịp kể cho anh ấy nghe gì cả.
"Có thể nhận thêm người khác nữa a."
"Đúng rồi, một ba, một cha, một cha nuôi lớn, một cha nuôi nhỏ, bé dễ thương, con gái em... Có thật nhiều cha a..."
Lê Diễm đang uống nước thiếu chút nữa đã phun ra.
"Lê Diễm, Tiểu Tịch!" Đúng lúc này hai người Trần Mặc và Trần Diệu Thiên cũng đã tới. Trong tay còn cầm vài bao to bao nhỏ, khiến cho Lâm Văn Tịch xấu hổ trách cứ.
"Tới thì tới thôi, hai anh không cần khách khí như vậy a."
"Không có gì đâu mà, Tiểu Tịch, thân thể em quá yếu, phải bồi bổ cho thật tốt, dù sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477406/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.