Cảm nhận được người trong lòng vẫn còn hơi run rẩy, Lê Diễm ôm lấy em ấy càng thêm chặt hơn. Trời biết lúc anh vừa nhìn thấy Lâm Văn Tịch sắp bị người khác lột quần áo kia có bao nhiêu tức giận, hận không thể cho tên biếи ŧɦái kia thiên đao vạn quả. Khi nhìn thấy trên mặt Lâm Văn Tịch còn bị người đánh ra mấy vết bầm, toàn bộ cơn tức đều xông tới, biết rõ người kia đã bị một phát súng lấy mạng, vẫn không nhịn được mà liều mạng nổ súng vào đầu gã ta, thẳng đến khi thấy óc trắng văng khắp nơi cùng với bộ dáng hoảng sợ của Lâm Văn Tịch, lý trí của anh mới chậm rãi khôi phục lại.
"Chủ nhân..."
"Ngoan, đừng khóc." Lê Diễm đau lòng hôn lên môi cậu, như muốn chứng minh sự tồn tại của hai bên mà cắn xé hung mãnh không khác gì dã thú, không có kỹ xão, không có kết cấu, răng đụng vào nhau, môi bị cắn đến đỏ bừng, thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi còn thấy chưa đủ, cứ như có làm vậy cũng không thể biểu đạt sự lo lắng và đau lòng mà mình dành cho em ấy, hận không thể nuốt em ấy vào trong bụng, hôn mãnh liệt mà lại cuồng say.
Lâm Văn Tịch cũng nhiệt tình đáp lại, đó là mùi vị của chủ nhân. Toàn bộ đều là sự thật, chủ nhân không có bị thương, còn tới cứu mình nữa... Dù hai người có hôn thế nào cũng cảm thấy chưa đủ, thế nhưng biết chỗ này không thích hợp để ở lâu, cho dù cực kỳ không muốn kết thúc còn chưa đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477398/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.