Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau
"Đứa ngốc, chỉ cần là của Tiểu Tịch, tuyệt đối sẽ không bẩn." Kỳ thực chính Lê Diễm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày anh ngậm lấy cái đó của một nam nhân khác, đúng là anh có tính khiết phích, cho nên lúc ban đầu anh liền có chút nhẫn nhịn, nhưng kể từ khi ăn tϊиᏂ ɖϊ©h͙ của bé con, anh phát hiện ra mọi chuyện cũng không quá khó có thể tiếp thu như anh đã từng tưởng tượng, cũng có thể bởi vì là của bé con, cho nên anh có thể tiếp thu được, nghĩ đến muốn anh đi ăn của người khác, liếm chỗ đó của họ, anh không tài nào chấp nhận nổi. Chỗ đó của Lâm Văn Tịch rất sạch sẽ, hơn nữa lại còn rất thơm, lúc Lê Diễm liếm lên, chẳng những không có cảm giác chán ghét, thậm chí cả người còn trở nên khô nóng bất an. "Thế nhưng... Cái đó cũng không dễ ăn... Em không muốn chủ nhân... Làm như vậy..." "Ai nói không thể ăn, chỗ đó củaTiểu Tịch rất thơm." Hơn nữa lại còn be bé... Lê Diễm ngậm mà hoàn toàn không cần dùng sức, không giống với khi bé con ăn của mình, mỗi lần đều bị nhồi đến mức chảy cả nước mắt. Một bộ dáng bị người khác chà đạp, mỗi lần Lê Diễm nhìn thấy cứ không ngừng hưng phấn. "Hơn nữa, không phải Tiểu Tịch cũng rất thoải mái sao?" Nói xong, Lê Diễm lại cúi đầu, ngậm lấy vật nhỏ đang cương của Lâm Văn Tịch vào miệng mình. "Đừng... Chủ nhân... Hmm... A...ha..." "Ngoan, chuyên tâm hưởng thụ." Nam nhân nói không sai, thực sự rất thoải mái, là một loại cảm giác cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch còn chưa từng trải nghiệm qua, được nội bích ấm áp ẩm nóng bao quanh, thỉnh thoảng nam nhân còn chuyển động đầu, để cho nơi đó của mình ra vào trong miệng của nam nhân, đầu lưỡi kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ lên bộ vị mẫn cảm, liếm sạch toàn bộ dịch thể được phân bố ra bên ngoài. Kỳ thực kỹ xảo của nam nhân cũng không quá tốt, hoặc có thể nói là rất trúc trắc, nhưng cho tới nay còn chưa được người khác khẩu giao nên đối với Lâm Văn Tịch mà nói đã là rất tuyệt rồi, ngay cả kỹ xảo của nam nhân như vậy cũng làm cho cậu thoải mái nguy. Hơn nữa năng lực tự thông của Lê Diễm lại rất mạnh, gần như rất nhanh anh liền biết phải làm sao mới có thể khiến cho Lâm Văn Tịch càng thoải mái, có thể khiến cho em ấy phát ra tiếng rêи ɾỉ lớn hơn. Trong lòng Lâm Văn Tịch thấy có chút tiếc hận, kỳ thực cậu rất muốn cúi đầu nhìn khuôn mặt của nam nhân, thế nhưng lại bị bụng của mình chặn lại, hại cậu không thể nhìn thấy gì cả. Còn nhớ lúc mình khẩu giao cho nam nhân, anh ấy cứ thích nắm lấy mặt mình, để mình một bên nâng mắt lên nhìn nam nhân, một bên chuyển động đầu lưỡi. "A... Chủ nhân... Không được... Em muốn bắn... A..." Rất nhanh Lâm Văn Tịch liền không kiên trì nổi, dù sao cậu còn chưa từng bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, hơn nữa cũng đã rất lâu rồi cậu chưa được phát tiết. Cảm nhận được vật nhỏ trong miệng khẽ run, Lê Diễm cũng biết là em ấy đã đến cực hạn, thế là tăng nhanh tốc độ chuyển động, khiến cho chỗ đó ra vào nhanh hơn. "A... Chủ nhân nhả ra... Em muốn bắn..." Giữ một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, Lâm Văn Tịch nhịn xúc động muốn bắn tinh xuống. "Cứ bắn đi, bảo bối, nhịn không tốt cho thân thể đâu nha." Nam nhân không chỉ không nhả ra ra, trái lại còn ngậm lấy qυყ đầυ mút một cái, rất nhanh Lâm Văn Tịch liền chịu thua, một bên thét lên một bên bắn ra. Lê Diễm từ từ nuốt thứ trong miệng xuống, đến cả chút bạch trọc không cẩn thận bị tràn ra ngoài mép môi cũng dùng đầu lưỡi liếm vào trong miệng, toàn thân Lâm Văn Tịch mềm nhũn, nhìn nam nhân anh tuấn kia đến có chút thất thần, đột nhiên viền mắt lại nóng lên. "Bà xã, sao lại khóc rồi? Không thoải mái hả?" Lâm Văn Tịch lắc đầu, không cách nào nói thành lời, nghĩ đến vừa nãy nam nhân đã làm cái gì cho mình, cậu vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm động. Lê Diễm rút khăn giấy ra lau đi nửa người dưới dính dấp của Lâm Văn Tịch, nhìn vật nhỏ đã mềm nhũn sau khi tiết xong, không nhịn được mà lấy tay khiều một cái, "Mùi vị của bà xã ngon lắm a." Bé con đỏ mặt. Lúc này mới nhớ tới đến bây giờ nam nhân còn chưa phát tiết, nãy giờ chỉ có mình cậu hưởng thụ, thậm chí đến cả quần áo của nam nhân vẫn còn nguyên vẹn. Quả nhiên, Lâm Văn Tịch vừa cúi đầu liền nhìn thấy đáy quần của nam nhân sớm đã căng phồng tựa như lều trại. Nam nhận đã cấm dục được ba tháng, trong khoảng thời gian này đến cả chính Lâm Văn Tịch cũng nhịn không được mà cầu hoan với nam nhân, nhưng nam nhân lại cự tuyệt toàn bộ cứ như chém đinh chặt sắt, Lâm Văn Tịch còn cố ý nhịn cảm giác xấu hổ đi hỏi bác sĩ rằng hiện tại thân thể của mình đã có thể làm loại chuyện đó hay chưa, bác sĩ cũng có nói nếu làm thích hợp cũng không sao, nhưng mà nam nhân cứ không chịu làm với mình, bởi vì anh sợ nhất thời động tình sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, mỗi lần nghe thanh âm xối nước lạnh từ trong phòng tắm, Lâm Văn Tịch sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu, cậu không muốn nam nhân phải khổ cực như thế, nhưng nam nhân lại làm đến loại tình trạng này vì mình, nhiều lần đều đã sát súng cướp cò, cuối cùng nam nhân lại nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm, không biết có phải hôm nay cũng sẽ như vậy hay không đây. Nghĩ vậy Lâm Văn Tịch trực tiếp giữ nguyên tư thế nằm, chậm rãi tách hai chân của mình ra xa nhau, cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân, "Chủ nhân... Còn có chỗ đó... Rất khó chịu..." "Ở đâu?" Không biết đến tột cùng là bé con bày ra tư thế này là do vô ý hay cố ý, Lê Diễm bị trêu chọc đến mức tâm thần nhộn nhạo, thế nhưng sợ em ấy thật sự khó chịu, anh chỉ có thể cực lực nhẫn nhịn du͙© vọиɠ của mình mà hỏi cậu. "Bên dưới." Tay của Lê Diễm từ từ sờ lên tính khí của Lâm Văn Tịch, "Là ở đây hả?" "Không phải, xuống chút nữa..." Tay của Lê Diễm sờ lên túi túi, "Ở đây sao?" "Xuống thêm chút nữa..." Tay của Lê Diễm tiếp tục đi xuống, đến miệng hoa huyệt ướt lênh láng của bé con, nắm lấy đại hoa hạch phía ngoài cọ sát, "Là ở đây sao?" "A...ha... Ưʍ... A... Là ở đó..." Lê Diễm biết đã rất lâu rồi chỗ này chưa được âu yếm, nhất định là đã trống rỗng tao ngứa chịu không được, "Dùng ngón tay sáp sáp em được chứ?" Dù sao thì độ dài độ rộng của ngón tay cũng sẽ không đạt tới trình độ làm bé con bị thương, dùng ngón tay thỏa mãn em ấy một chút cũng không thành vấn đề đâu ha. Nghe nam nhân nói Lâm Văn Tịch mới biết thì ra anh ấy vẫn không dự định thao mình, mà chỉ chuẩn bị dùng ngón tay thỏa mãn mình một chút thôi, mà cái chỗ đang cương cứng của nam nhân, phải vào phòng tắm dùng nước lạnh và tay phải để giải quyết. "Thế nhưng ngón tay... Không nóng a..." Lâm Văn Tịch cố ý bĩu môi nói. "Bảo bối muốn nóng?" Lê Diễm yêu thương hôn cậu một cái. Lâm Văn Tịch gật đầu, "Ưm a... Tao huyệt của Tiểu Tịch... Còn muốn thô một chút dài một chút..." Đã nói đến rõ ràng như vậy rồi, nhưng nam nhân vẫn không có lập tức bổ nhào lên. "Bảo bối, đừng hành hạ anh nữa mà, anh không muốn làm em bị thương." Đã có thể chống đỡ cuộc sống nhìn được mà ăn không được lâu như thế, đối với Lê Diễm, nhịn thêm chút nữa cũng không thành vấn đề. Tuy rằng hôm nay thực sự là bé con chủ động rất rất mê người. Nghe thấy mình đều đã nói như vậy rồi mà nam nhân còn không chịu tiến vào, đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương một chút, thế là khép hai chân của mình lại, kéo chăn qua đắp lên, không nói gì thêm nữa. Lê Diễm có chút đau lòng, chồm qua hôn cậu, lại bị bé con né ra. Chỉ có thể âm thầm thở dài bất đắc dĩ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau