“Vài ngày trước anh đến chợ Mẫn Trung mua đồ thì thấy em ở đó.” Dường như nam nhân biết cậu đang kinh ngạc chuyện gì, cho nên liền mở miệng đáp.
“À. Ra vậy…” Không nghĩ tới sẽ bị anh ấy nhìn thấy.
“Là cảm thấy tiền lương anh đưa cho em quá ít hay sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Văn Tịch vội lắc đầu, sao cậu có thể cảm thấy tiền lương Trần Mặc cho mình lại ít cơ chứ, đối với sinh hoạt của cậu thì còn dư nhiều lắm, chỉ là nếu như mình muốn đi phẫu thuật, nhất định sẽ không đủ, cho nên hiện tại chỉ có thể bắt đầu tiết kiệm tiền, nhưng để có thể nhanh chóng phẫu thuật, cậu chỉ còn cách tìm thêm việc làm, như vậy sẽ có thể tiết kiệm thêm được chút tiền. Còn tấm chi phiếu nam nhân đưa cho mình kia, căn bản là Lâm Văn Tịch chưa từng có ý nghĩ sẽ đụng tới nó.
“Tại sao lại phải đi làm thêm nha?” Trần Mặc biết cậu ở cùng với một người hàng xóm lớn tuổi, hai người, không đến mức phải chi rất nhiều a, cần gì phải khổ cực như thế chứ? Trần Mặc không giải thích được.
Lâm Văn Tịch lắc đầu, không dám nói chuyện mình dự định đi làm phẫu thuật. Ngay cả chuyện đến bệnh viện kiểm tra cậu cũng chưa từng đi, bởi vì hiện tại không lấy đâu ra tiền.
Dường như thấy được Lâm Văn Tịch có chuyện gì khó nói, Trần Mặc cũng săn sóc mà không gặng hỏi thêm nữa, y chỉ nói tiếp, “Gần đây sắc mặt của em không quá tốt, đã nhiều lần anh thấy em chạy vào WC
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477338/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.