“Chủ nhân… Anh bị gì vậy…”
Trong tay ông Lưu vẫn còn cầm món đồ kia, chiếc hộp đang được mở ra, Lâm Văn Tịch đi tới, liền thấy cái vòng cổ quen thuộc, nhất thời đôi mắt trừng to lên, đây không phải là di vật của mẹ sao…
“Thứ này… Sao lại ở đây…” Thanh âm của Lâm Văn Tịch có chút run rẩy, rõ ràng cậu đã nói không cần tìm nữa mà, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?!
Thấy bộ dáng Lâm Văn Tịch rõ ràng là biết vật này, con ngươi của Lê Diễm cũng rụt lại một cái, cuối cùng hết thảy cũng phải đến hay sao.
“Tiểu Tịch, cái này là di vật của mẹ em sao?”
Thanh âm của nam nhân đều trầm thấp hơn so với bất cứ lúc nào khác, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, có phải là anh đã biết rồi không? Tại sao vật này lại xuất hiện ở đây chứ! Không phải là rất khó tìm được sao? Tại sao thanh âm của nam nhân lại khiến cậu thấy sợ hãi một cách khó hiểu như thế này, nam nhân đã biết mình là con trai của y rồi sao? Biết mình giấu y chuyện này? Vậy tiếp theo mình phải làm thế nào đây… Toàn bộ tâm tư đều rối tung lên, khiến cho Lâm Văn Tịch gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là có phải hay không?!” Độ ấm trong giọng nói của Lê Diễm đã giảm xuống vài độ. Đến cả Lâm Văn Tịch đều cảm thấy nam nhân đang ngầm có ý tức giận.
Thế là cậu chỉ có thể hốt hoảng gật đầu. Nhu thuận nhìn xuống sàn nhà, cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477328/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.