Nhất thời toàn bộ cảm giác xấu hổ và áy náy của Lê Tông Sinh đều chuyển thành tức giận. Sao bọn chúng có thể chẳng biết xấu hổ như thế! Ngay trước mặt mình còn làm ra cái loại chuyện ái muội không rõ này.
“Em không sao.” Trước tiên là Lâm Văn Tịch lắc đầu với Tịch Lê Diễm, sau đó chuyển hướng sang Lê Tông Sinh, “Lê bá bá, xin lỗi, người đừng trách Lê Diễm, không liên quan đến anh ấy… Đều là lỗi của con… Là con không nên…”
“Em nói chuyện ngu ngốc gì vậy.”
Lê Diễm trực tiếp ấn bé con đang ngây ngốc giải thích với Lê Tông Sinh vào trong người mình, một lần nữa kéo chăn quấn lấy cậu. Vừa nãy bé con giúp mình chắn một cú đã khiến anh đau lòng và cảm động, hiện tại em ấy không cần kéo hết trách nhiệm về phía mình nữa đâu.
“Em không cần giải thích gì cả, em không có sai.” Lê Diễm cúi đầu, anh dùng ngữ khí ôn nhu để nói với Lâm Văn Tịch đã khiến cho Lê Tông Sinh được mở rộng tầm mắt, nhưng vào một giây kế tiếp khi nó ngẩng đầu nói chuyện với mình, ngữ khí lại trở về kiểu lạnh lùng như trước, bộ dáng ôn nhu vừa nãy giống như chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.
“Vừa nãy ba cũng nghe thấy rồi đó, con nói con là nghiêm túc.”
“Bắt đầu từ khi nào?!”
“Lần thứ hai con nhìn thấy em ấy.” Lê Diễm nói chuyện kiểu giống như không sao cả, nếu chuyện này đã bị phát hiện, để bọn họ biết nhiều một chút hoặc là ít một chút cũng chẳng có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477321/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.