“Thật nhanh.” Nam nhân cười rồi sờ sờ vào một mảnh dinh dính ở phía dưới, trên phân thân vẫn còn một chút sáp khô, Lê Diễm lần lượt bóc từng mảnh từng mảnh xuống.
“Ưm a… Ngứa quá… Đừng…” Hơi đau đau, cảm giác kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cũng càng nhiều hơn nữa, đây cũng là một trong những kᏂoáı ©ảʍ sau khi bóc sáp ra, lần lượt bóc hết sáp trên phân thân và đầu nhũ, tiểu huyệt lại bị nam nhân nhồi đầy, làm cho Lâm Văn Tịch vừa mới phát tiết qua lại có cảm giác thêm một lần nữa.
“Bảo bối, em muốn sao?”
“Không… Từ bỏ…” Trước đây Lâm Văn Tịch nào có bị đối đãi như vậy bao giờ, căn bản là cậu không tưởng tượng ra lại có thể làm như thế này với một ngọn nến.
Mặt hồng hồng, rõ ràng đã sớm tỉnh rượu, nhưng lại bởi vì nam nhân dằn vặt hết lần này đến lần khác cho nên càng thêm mơ màng trầm trầm, giống như đang dập dềnh trên biển rộng, chỉ có thể ôm chặt lấy người trước mặt, hệt như vớ được một khúc gỗ nổi, nhằm tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Lê Diễm cũng không tiếp tục dằn vặt cậu nữa, nắm lấy thắt lưng của cậu bắt đầu chuyển động. Bất chấp chăn đệm đã bị dơ, cũng không quản ngày hôm sau khi nhân viên đến đến thu thập nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng sẽ có cảm tưởng gì, hiện tại anh chỉ muốn nhào nặn Lâm Văn Tịch vào trong thân thể của mình.
Một bên chạy nước rút một bên lại nhớ đến tình cảnh cậu khóc thầm trên đu quay cao chọc trời kia, Lê Diễm liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477303/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.