Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau
“Xin lỗi… Em… Lập tức… Chuẩn bị cho tốt… A…ha…” Lâm Văn Tịch nhanh chóng bỏ rau đã bị bóp nát ra, cố gắng tiếp tục rửa rau. Nguyên tắc cơ bản của tiểu người hầu, hoặc coi như là như vậy, đó là không có thể để chủ nhân đói bụng a. Mặt sau bị chủ nhân thao, trên tay lại không thể nhàn rỗi, Lâm Văn Tịch muốn chuyển động, kết quả nam nhân trừu sáp trong mặt sau, thiếu chút nữa đã khiến chân cậu trở nên mềm nhũn. “A…ha… Chủ nhân dừng… Dừng một chút… A…” “Không được nha. Tiểu người hầu không thể yêu cầu chủ nhân.” Nam nhân cười xấu xa xoa nắn phía trước đang run rẩy của cậu. “Thế nhưng… Ưm… A… Như vậy… Làm sao em… A… Đi… Xào rau được…” Thực sự muốn xào rau a? Bé ngốc này. Lê Diễm cười thầm. Thực sự là đáng yêu muốn chết mà. Bị thao thành như vậy còn có tâm tư xào rau, xem ra chính mình thiếu nỗ lực rồi a. “Muốn xào thì cứ đi xào a, yên tâm, thịt heo bổng của chủ nhân sẽ tùy thời thỏa mãn tiểu tao huyệt của em.” Nam nhân một bên cười, một bên chuyển động thao Lâm Văn Tịch, còn cố ý gia tăng lực đạo. “A…ha… A…” Căn bản là Lâm Văn Tịch không thể tập trung lực chú ý được, cảm giác được mặt sau đều bị thao nát, cự đại của nam nhân còn đang cắm trong người mình, còn không ngừng đánh lên một điểm, bởi vì vui vẻ, phía sau đã phân bố ra rất nhiều dịch thể, nam nhân cũng càng sáp càng thuận, cái loại cảm giác khó chịu lúc ban đầu đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn lại kᏂoáı ©ảʍ khiến người ta run rẩy. “Ưm… A… A a…” Lâm Văn Tịch tựa vào bồn rửa chén thở dốc. Lê Diễm cũng không khi dễ cậu nữa, nhận lấy rổ rau cậu đang cầm đến bất ổn, tiện tay quăng qua một bên, nắm lấy thắt lưng của Lâm Văn Tịch chuyển động. “A… Chủ nhân… Phải nấu cơm… Ưm a…” Còn có tâm tư nấu cơm? Vậy lại càng phải thao mạnh hơn chút nữa. Xoa nắn hai cánh mông trắng nõn đã chuyển sang ửng đỏ của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm dùng sức tách nó ra hai bên, sau khi phân thân lui tới huyệt khẩu lại dùng sức cắm vào. “A a… Chủ nhân… Quá sâu… Sắp hỏng… A…” “Còn muốn đi nấu cơm không?” “A…ha… Không phải là… Chủ nhân nói… Đói bụng sao… A…” “Đồ ngốc. Không phải là hiện tại đang ăn em sao?” Lê Diễm buồn cười nhìn bé con đáng yêu này, cố ý cắn cắn lên vành tai tinh xảo của cậu, cầm lấy tay của Lâm Văn Tịch đưa tới địa phương nơi bọn họ kết hợp, “Dùng chỗ này của em đút tôi ăn no là được.” Cảm giác được nhiệt độ của hai cái lỗ tai đang trong miệng mình càng ngày càng cao, Lê Diễm biết bé con này lại xấu hổ nữa rồi. Kỳ thực khi Lê Diễm trở về cũng không định cứ như vậy mà làm Lâm Văn Tịch trong phòng bếp, nhưng nhìn đến bộ dáng mê người này của em ấy không nghĩ tới chính mình sẽ thực sự nhịn không được, vẫn luôn là một người nhẫn nại rất tốt, hình như lúc đối mặt với Lâm Văn Tịch sẽ luôn bị đánh bại, liền giống như bây giờ vậy, liều mạng chuyển động thắt lưng, thanh âm phành phạch do thân thể va chạm vào nhau quanh quẩn trong căn phòng bếp khá rộng rãi, còn kèm theo một ít tiếng nước ái muội cùng tiếng rêи ɾỉ mê người của Lâm Văn Tịch. Nhiệt độ càng ngày càng cao. Buồn bực của hôm nay khi nhìn thấy đứa bé con này đều biến mất hầu như không còn, hiện tại Lê Diễm không muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa, chỉ lo tận hưởng đắm chìm trong kᏂoáı ©ảʍ với Lâm Văn Tịch. “A… Chủ nhân… Đừng… Chậm lại… A… Chậm…” “Đừng chậm lại?” Lê Diễm cố ý bẻ cong ý tứ của Lâm Văn Tịch mà tiến công nhanh hơn, hơn nữa mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ kia. “A… Không phải… A…ha… Chỗ đó… A…” Rất nhanh Lâm Văn Tịch liền đầu hàng tước bỏ vũ khí, khi nào thì bắt đầu nghênh hợp với nam nhân ngay cả cậu cũng không rõ ràng lắm, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên hình ảnh thiếu niên trong lúc hoan ái buộc chặt hậu huyệt, cũng không biết là Lâm Văn Tịch bị làm sao, đột nhiên dùng lực kẹp lại một chút. “Ưʍ.” Lê Diễm phát ra một tiếng kêu đau từ trong mũi, ánh mắt lóe ra tinh quang. Từ khi nào thì nhóc con này cũng biết câu dẫn nam nhân rồi? “Bảo bối, thiếu chút nữa tôi đã bị em kẹp đến bắn, muốn trừng phạt thế nào đây?” Trong giọng nói của Lê Diễm lộ ra khí tức nguy hiểm, đột nhiên Lâm Văn Tịch có chút hoảng sợ, có phải mình đã làm sai cái gì rồi không? “A…ha… Chủ nhân… Thao em nhanh hơn một chút đi… A…” Mình ngoan ngoãn như vậy, hẳn là chủ nhân sẽ không tức giận chứ? Lâm Văn Tịch chẳng biết ánh mắt của Lê Diễm nheo lại càng lợi hại hơn, “Bảo bối, nếu hôm nay không thao chết em liền không tính là trừng phạt.” Lê Diễm xoay người Lâm Văn Tịch lại dùng sức kéo đầu nhũ trước ngực ra, quả nhiên liền nghe được một tiếng rêи ɾỉ tựa như thống khổ lại tựa như sảng khoái. Cũng dám kẹp mình, còn nói ra lời câu dẫn nam nhân như thế. Trước đây đều là bản thân mình buộc em ấy nói, ngày hôm nay thực tự giác a… Tiểu người hầu của mình đáng yêu muốn chết mà… “A… Từ bỏ… A…” Lâm Văn Tịch không biết vì sao mình lại chọc cho nam nhân tức giận, không ngờ lại thao đến càng ngoan độc hơn. Vì vậy Lâm Văn Tịch biến thành “món ăn khai vị” mê người trước bữa cơm của Lê Diễm. Trong phòng bếp xuân tình vô hạn. Để Lâm Văn Tịch bất ngờ là, lần này Lê Diễm thế mà lại chỉ làm có một lần, không có tiến vào mặt trước của mình, cũng không làm tiếp lần thứ hai, mà là sau khi bắn tinh, trực tiếp rút cái đó ra, tùy tiện sửa sang lại một chút, sau đó liền ôm cậu ra khỏi phòng bếp. Lúc giúp cậu tẩy rửa trong phòng tắm, lần đầu tiên Lâm Văn Tịch cảm nhận được, nam nhân giúp mình rửa sạch nơi đó dưới tình huống bản thân đang thanh tỉnh. “Ngoan, nâng chỗ đó lên.” Lâm Văn Tịch đỏ mặt thật lâu cũng không muốn cử động. “Em như vậy sẽ rửa không sạch được đâu nha.” Nam nhân nhéo nhéo mũi của cậu, “Nâng lên để tôi lấy mấy thứ bên trong ra, không thôi sẽ bị đau bụng đấy.” Rốt cuộc Lâm Văn Tịch mang theo gương mặt nóng rực ngoan ngoãn nâng cái mông lên, quay sang nam nhân, cảm nhận được bên trong có một ngón tay dài nhỏ chậm rãi vói vào, khuấy đảo để dịch thể chảy ra, đột nhiên Lâm Văn Tịch âm thầm suy nghĩ vì sao nam nhân lại làm chuyện này thành thạo như vậy. Hơn nữa, thế mà lại không chê bẩn, mặc dù ngay cả chuyện bẩn hơn đều đã làm qua rồi… Chờ đến khi rửa xong mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch cũng đã đỏ bừng, dù sao thân thể cậu rất mẫn cảm, do trước đây hôn mê nên không biết, hiện tại thanh tỉnh bị nam nhân cắm vào nên có cảm giác cũng rất bình thường. Lâm Văn Tịch nằm trong bồn tắm lớn, đột nhiên cậu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên cậu tới đây ở, bắt đầu từ lúc nào mà cậu đã không còn cái loại xấu hổ khϊếp đảm không dám ngẩng đầu lên trong khi cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà đối mặt với Lê Diễm rồi, chỉ là tim vẫn đập nhanh như trước, thậm chí còn nhiều hơn nữa. Cậu vẫn nhớ rõ trước đây nam nhân đã nói những lời kia, và mang đến ấm áp cho mình, kể từ khi đó, cậu cũng cảm giác được, nam nhân này là không đồng dạng như vậy. Cho nên cậu biết vì sao ngày đó khi mình nói muốn làm phẫu thuật thì anh sẽ đặc biệt tức giận như vậy, đó là do quan tâm mình đi, chỉ là, hình như lại có chỗ nào có chút không giống… Lâm Văn Tịch ngẩng đầu, vừa vặn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lê Diễm, không khỏi có thấy chút kỳ quái, dù sao nam nhân cũng chưa từng có hành động như vậy, anh đều là có lời gì thì liền nói thẳng ra, hơn nữa khẩu khí rất chắc chắn không sợ hãi. “Chủ nhân…” Lâm Văn Tịch phát hiện hiện tại hình như mình đã có thói quen gọi như vậy, là cách xưng hô dành riêng cho nam nhân này. “Ừ.” “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Văn Tịch cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy. “Không có.” Khẩu khí của Lê Diễm rất nhạt, biểu tình rất bình tĩnh, căn bản là Lâm Văn Tịch nhìn không ra bất kỳ tình tự khác thường gì, cho nên chỉ có thể thuận theo “à” một tiếng. Chỉ là trong lòng cảm thấy bất an mơ hồ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau