Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau
Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Văn Tịch nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm những gì với nam nhân, trên mặt truyền đến từng đợt từng đợt lửa nóng, tại sao mình có thể làm như vậy cơ chứ… Chủ động nói muốn “giúp” anh âsy… Hơn nữa còn liếm… Cái kia của nam nhân… Sau đó còn cảm thấy… TϊиᏂ ɖϊ©h͙ của nam nhân… Không khó ăn nữa. A a… Lâm Văn Tịch cảm thấy mình xấu hổ đến sắp chết rồi, không còn mặt mũi nào để nhìn Lê Diễm nữa, nếu như có khả năng cậu thật muốn chốn trong chăn không đứng dậy, nhưng cuối cùng Lâm Văn Tịch vẫn là không tình nguyện giùng giằng rời khỏi giường, cậu phải đi chuẩn bị bữa sáng cho nam nhân… Hôm nay Lâm Văn Tịch quyết định làm món bánh bao chiên, kỳ thực cậu biết trước đây nam nhân chưa từng ăn bữa sáng Trung Quốc, thế nhưng cậu thực sự không biết làm món Tây, cho nên rất sợ khi nam nhân ăn sẽ cảm thấy ngán, cậu luôn luôn thay đổi phương pháp để làm điểm tâm cho nam nhân, có một ít là trước đây khi cậu làm thêm ở một quán ăn học được, chẳng qua là lúc đó không có tiền mua nguyên liệu nấu cho mình ăn, hiện tại vừa vặn có thể dùng được, tuy rằng không biết mình sẽ làm ra cái gì, thế nhưng… ít nhất … Cậu đã rất dụng tâm rồi. Thức dậy thật sớm để nhào kỹ bột mì, lên men, sau đó bắt đầu cho vào nồi hấp, trong lúc chờ nó chín, Lâm Văn Tịch bắt đầu nấu đậu nành để làm thành sữa. Lâm Văn Tịch rất khéo tay, gói bánh bao vô cùng đáng yêu đẹp mắt, cho dầu vào đáy nồi, sau đó bắt đầu chiên. Đợi đến khi dưới đáy chuyển sang màu vàng óng mới cho một nửa chén nước vào, ở mặt trên bánh bao rắc lên mè và hành lá xắt nhuyễn, sau đó đậy nắp nồi lại. Lâm Văn Tịch một phút cũng không dừng tay, thời điểm hấp bánh bao liền bắt đầu cho đậu nành vào máy đánh sữa đậu nành. Đến khi ráo nước, mở nắp, từng cái bánh bao chiên nho nhỏ được bao bọc bởi một lớp da trắng sáng như bạch ngọc xinh đẹp, trên mặt còn mang theo màu đen của mè cùng màu xanh của hành lá, hương thơm xông vào mũi, phá lệ mê người. Lúc này Lê Diễm cũng đi ra từ trong phòng. Lâm Văn Tịch đặt từng cái bánh bao nhỏ đáng yêu lên đĩa giấy được viền hoa, sau đó bưng ra bàn. Bỏ xác đậu nành, rót ra thành hai ly, một ly là của nam nhân, ly còn lại là của mình, Lê Diễm thích uống sữa đậu nành tinh khiết nhất, cho nên Lâm Văn Tịch cũng không bỏ thêm đường vào cho anh, còn về phần Lâm Văn Tịch, cậu cảm thấy có sữa đậu nành uống đã là rất hạnh phúc rồi, có cho thêm đường hay không cũng không sao cả. Xa xa đã ngửi thấy hương thơm, Lê Diễm đã sớm đói bụng, chờ Lâm Văn Tịch ngồi vào chỗ của mình rồi, liền cầm đũa gắp một cái bánh bao, dưới đáy chiên vừa chín tới, không có khét cũng không quá trắng, thật đẹp mắt, cắn một cái, nhân ở bên trong rất thơm, còn có một chút nước tràn ra, quả nhiên bé con này làm đồ ăn là ngon nhất. Rất nhanh Lê Diễm liền ăn xong thật nhiều cái, tuy rằng động tác vẫn ưu nhã như trước. Lâm Văn Tịch cầm cái chén vờ như đang uống sữa đậu nành, trên thực tế là để nhìn trộm nam nhân, nhìn anh một mực nghiêm túc ăn điểm tâm, không có nhắc đến chuyện tối qua, cũng không có cười nhạo mình, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy an tâm hơn một ít, cũng bắt đầu ăn điểm tâm. “Được rồi, món đồ lần trước mà em từng nhắc tới.” “Dạ?” “Là di vật của mẹ em đúng không?” “Dạ, đã tìm được chưa?” Bé con mang vẻ mặt chờ mong, thiếu chút nữa đã quên mất di vật của mẹ rồi! Lâm Văn Tịch muốn đánh vào đầu của mình một cái. Lê Diễm nhíu mày, “Bọn chúng nói thứ đó đã bị chuyền qua tay kẻ khác, người nọ không ở trên đất liền, hiện tại tôi đang cho người đi điều tra.” Vốn là một chuyện rất nhỏ nhặt, anh không biết tại sao đến tận bây giờ vẫn còn chưa tìm được, vật kia thật sự có giá trị như vậy sao? Nếu đúng là vậy, trước đây bé con này cũng không đến mức bần cùng như vậy đi. “Cụ thể thứ đó có hình dạng như thế nào?” “Là một sợi dây chuyền, mặt dây được làm bằng ngọc bích rất đẹp.” Lâm Văn Tịch cũng không rõ ràng cho lắm, căn bản không nhìn ra phầm chất của loại ngọc bích này, chỉ có thể miêu tả sơ lược cho nam nhân. Lê Diễm lại nhíu mày, một vật như vậy, được bán đầy ra ngoài đường chứ gì? Trong tiệm trang sức lại càng nhiều hơn nữa. “Có … ký hiệu đặc thù nào không?” “Ặc… Không biết…” Trước đây Lâm Văn Tịch cũng không có tỉ mỉ nghiên cứu qua món đồ kia, hơn nữa còn là một năm trước khi mẹ bệnh chết mới giao cho mình, khi đó cậu thiếu chút nữa ngay cả sống đều sống không nổi, làm gì còn có tâm tư đi nghiên cứu nó, chỉ muốn trả lại cho nam nhân kia là được. “Quên đi.” “Có phải là… Không tìm được không?” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng hỏi, cậu không biết nếu như thật sự đánh mất di vật của mẹ, mình nên làm gì đây. Có khi nào mẹ sẽ hận cậu không… Mình thật là vô dụng mà… Nhìn bộ dáng bi thương của cậu, Lê Diễm liền biết cậu đang suy nghĩ những gì, “Không sao đâu, nhất định có thể tìm được. Em không tin tôi sao?” “Sao lại không tin được.” Lâm Văn Tịch nhìn nam nhân, nhất thời kích động la lên, lập tức cảm thấy rất xấu hổ, vùi mặt vào ly sữa đậu nành tiếp tục uống, vẻ mặt ngượng ngùng. “Em tin tưởng anh.” “Ừm.” Lê Diễm nhìn bé con, phát hiện khóe miệng em ấy không cẩn thận dính sữa đậu nành, đột nhiên liền nhớ tới tối qua trên mặt em ấy cũng dính dịch thể của mình, giống hệt như bây giờ, ánh mắt vô tội nhìn mình, rất… Mê người… Đột nhiên Lê Diễm cảm thấy tâm tình rất tốt, vươn lưỡi liếm đi sữa đậu nành dính trên khóe miệng Lâm Văn Tịch. Ý thức được nam nhân đang làm cái gì, lỗ tai nhỏ xinh của Lâm Văn Tịch thoáng ửng hồng, sao anh ấy lại… “Ha ha, bảo bối, tôi đi làm đây.” Lê Diễm cười đứng dậy rời đi. Chờ đến khi Lê Diễm đi rồi, Lâm Văn Tịch vẫn còn ngơ ngác, vừa nãy anh ấy đã cười? Còn gọi mình là bảo bối? Chỉ có thời điểm làʍ t̠ìиɦ anh ấy mới có thể cười lên như vậy, với lại gọi mình là bảo bối…
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau