Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau
Thấy Lê Diễm không trả lời, Lâm Văn Tịch cho là anh đã ngầm thừa nhận rồi, anh thật sự đã thông *** với phụ nữ có chồng… Trong lòng cậu thấy rất khó chịu, không biết có phải bởi vì vốn dĩ mình nghĩ rằng Lê Diễm là một nam nhân nhìn qua tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy khiến cậu cảm thấy có chút mất mát hay còn do nguyên nhân nào khác nữa đây. “Có… Có phải là anh rất thích cô ấy không…” Lâm Văn Tịch chỉ có thể nghĩ ra một lý do như vậy để giải thích cho hành vi của Lê Diễm. “Không thích.” Lê Diễm nói lời này chính là sự thật. Nhưng Lâm Văn Tịch lại bất ngờ đến nổi mở to hai mắt ra nhìn anh. “Không… Không thích… Vậy sao anh lại… Có thể làm chuyện kia với cô ấy …” Lúc này Lâm Văn Tịch đã nhận định hai người họ có quan hệ với nhau rồi, thế nhưng cậu lại khờ đến mức không nhận ra rằng cho dù bọn họ có làʍ t̠ìиɦ đi chăng nữa thì làm sao căn phòng lại có thể ngăn nắp sạch sẽ như vậy được. Bất quá khi Lê Diễm khẳng định anh không thích cô gái kia Lâm Văn Tịch có cảm giác thở phào nhẹ nhõm đồng thời tâm tình lại có chút phức tạp. Nhìn bộ dáng của Lâm Văn Tịch, đột nhiên Lê Diễm nở nụ cười, anh nhớ đã rất lâu rồi mình chưa gặp được một đứa nhỏ đơn thuần như vậy, lẽ nào cậu nghĩ nhất định phải là người yêu của nhau mới có thể làʍ t̠ìиɦ sao? Thực đúng là một bé thỏ con chưa từng trải qua sự đời a. “Không nhất định phải làʍ t̠ìиɦ với người mình thích.” Tuy Lâm Văn Tịch vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng có chút đỏ mặt, khi cậu nghe được Lê Diễm trực tiếp nói ra hai chữ làʍ t̠ìиɦ, trong lúc nhất thời khiến cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu. “…” Lâm Văn Tịch còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bởi vì vẫn đang trong trạng thái kích động nên cậu cứ đâm thẳng tới, do đó hại mình trực tiếp té ngã. Cũng may Lê Diễm ở phía sau đúng lúc đỡ được cậu. “Cậu như thế nào mà lại luôn không cẩn thận như vậy chứ. Cứ hay vấp té.” Lê Diễm cười nhìn Lâm Văn Tịch. Cậu hốt hoảng ngẩng đầu, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Lê Diễm thì nhất thời choáng váng, nam nhân này thế mà lại cười, hơn nữa anh còn cười rộ lên, thực sự rất dễ nhìn nha. Trong lúc nhất thời, Lâm Văn Tịch quên mất phải thoát ra khỏi vòng tay của anh, cậu vẫn đang được nam nhân ôm vào trong ngực, cậu nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ của người kia, đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, gương mặt cũng bắt đầu phiếm hồng. Mà Lê Diễm vừa vặn cũng đối mặt với ánh mắt của Lâm Văn Tịch, nhìn vào đôi mắt trong suốt của đối phương, anh lại bắt đầu cảm thấy toàn thân không ngừng khô nóng, có một dòng nhiệt lưu từ trong người lan tràn khắp toàn thân. Lê Diễm chỉ có thể thầm mắng thứ thuốc kia của Uông Kiếm Quốc. Cảm giác được bầu không khí có chút quỷ dị, Lâm Văn Tịch giật giật thân thể, muốn giãy ra khỏi vòng tay của Lê Diễm, lại không ngờ tới khi cậu lắc người một cái liền đụng phải một vật cứng rắn ở giữa hai chân Lê Diễm, cho dù là cách một lớp quần, cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ở nơi đó. Tuy rằng cậu rất đơn thuần, nhưng đã 17 tuổi rồi, cậu vẫn không đến mức không rõ nơi đó của nam nhân là cái tình huống gì, nhưng điều này cũng làm cho mặt của Lâm Văn Tịch thoáng chốc đỏ đến mang tai rồi. Chỗ đó của anh ấy… Làm sao mà… Len lén liếc mắt nhìn vào quần của Lê Diễm, lại giống như một bé thỏ con bị hoảng sợ vội vàng dời tầm mắt, vào lúc căng thẳng, Lâm Văn Tịch sẽ không tự chủ được mà khẽ cắn môi dưới, thế nhưng cậu lại không biết rằng động tác này của mình càng thêm dẫn dụ nam nhân đang trong tình trạng nguy hiểm. Bởi vì động tác lắc mình khi nãy của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm chỉ cảm thấy thân thể của mình càng thêm nóng bức, đặc biệt là phía dưới, hình như càng bành trướng đến mức lợi hại hơn, giờ phút này lại gặp phải biểu tình mê hoặc như thế, dĩ nhiên sẽ sinh ra một loại xúc động muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu. Môi của Lâm Văn Tịch vốn đang không có huyết sắc, vừa nãy bị cậu cắn một cái nên nhiễm thêm vài phần hồng sắc, đột nhiên Lê Diễm có xúc động muốn nhìn thấy nơi đó của cậu trở nên đỏ tươi. Vì vậy anh không chút do dự, dứt khoát hôn lên môi Lâm Văn Tịch. Môi cậu bé lạnh như băng, khiến cho toàn thân khô nóng của Lê Diễm cảm thấy thoải mái dị thường. Cảm nhận được môi bị một vật mềm mại nào đó chạm vào, cảm giác như bị điện giật trong chớp mắt khiến Lâm Văn Tịch trở nên choáng váng. Nam nhân này… Anh ấy… Anh là đang ấy … Hôn mình sao? … Tại sao… Tại sao lại… Lâm Văn Tịch vừa nghĩ vừa cảm thấy tim đập đến lợi hại, mắt cũng mở lên thật to, thẳng đến khi Lê Diễm đưa đầu lưỡi tiến vào dò xét, Lâm Văn Tịch mới bắt đầu nhẹ nhàng khước từ… Không phải chỉ là đụng đụng vào thôi sao… Vì sao… Loại cảm giác này lại kỳ quái như vậy… “Ưm… Hmm…” Lê Diễm ôm cậu càng chặt hơn, đầu lưỡi ấm nóng quấn lấy cái lưỡi vụng về của Lâm Văn Tịch, dây dưa cùng một chỗ với cậu. Lê Diễm phát hiện thực sự là tư vị của đứa nhỏ này cực kỳ tốt, trong miệng còn khá ngọt ngào, có một mùi vị rất tươi mát, so với vị son môi của nữ nhân thì tốt hơn nhiều lắm. Tuy rằng Lâm Văn Tịch hôn môi rất ngốc, không hề có kỹ xảo gì đáng nói, nghĩ cũng biết cậu là một người không hề có kinh nghiệm. Thế nhưng hành động trúc trắc này lại làm cho Lê Diễm hưng phấn không rõ. Nhìn cậu không thể hít thở, Lê Diễm mới chịu buông cậu ra, thấy môi của Lâm Văn Tịch bắt đầu có chút huyết sắc, anh mới hài lòng mà cười cười, “Ngu ngốc, khi hôn môi cần phải nhắm mắt lại. Còn có, dùng mũi để thở chứ.” Lê Diễm nói xong không đợi Lâm Văn Tịch kịp mở miệng, sau đó lại hôn lên môi cậu, lần này anh cũng không còn buông ra cho cậu thở dốc nữa, mà vẫn tiếp tục hôn ngày càng sâu, còn thỉnh thoảng dùng sức cắn lấy môi của Lâm Văn Tịch, chà đạp nó đến sưng đỏ. Cho tới bây giờ chưa từng trải qua hôn môi kịch liệt như vậy, không, phải nói là ngay cả kinh nghiệm hôn môi Lâm Văn Tịch cũng không có, lần đầu tiên lại gặp phải thế tiến công mãnh liệt như vậy, trái tim đã đập nhanh đến mức chịu không nổi nữa rồi, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị nghẹn đến đỏ bừng, tay vẫn vỗ lên lưng của Lê Diễm, muốn anh buông mình ra, chỉ là với một chút sức lực nho nhỏ này của Lâm Văn Tịch, chỉ có thể giúp Lê Diễm gãi ngứa mà thôi. Tuy rằng Lê Diễm sẽ không lạm giao, thế nhưng vào lúc bản thân dâng lên du͙© vọиɠ, anh tuyệt đối sẽ không để chính mình phải nhẫn nại đâu. Bất quá giống như bây giờ, lại có thể sản sinh ra du͙© vọиɠ với một nam sinh gầy yếu hoàn toàn không có sự mềm mại của nữ nhân, khiến anh chỉ có thể đổ thừa vì tác dụng của thuốc quá mạnh mà thôi. Lâm Văn Tịch bị hôn nồng nhiệt như thế, cảm thấy đầu óc giống như đã uống say vậy, bắt đầu phân không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa rồi, cậu vẫn không tưởng tượng nổi một nam nhân lạnh lùng như vậy, vào loại thời điểm này… Thế mà…Lại… Khác biệt đến thế… Lê Diễm cảm thấy đầu óc của mình càng ngày càng không có khả năng tự hỏi nữa rồi, dường như anh chỉ thầm nghĩ muốn phát tiết, phía dưới đã cương cứng đến mức phát đau. Vốn dĩ gọi cậu ấy tiến vào chỉ là muốn hỏi thử vì sao cậu ấy lại làm việc ở chỗ này, nhưng không ngờ tất cả đều đi trật quỹ đạo, nếu Uông Chỉ Tâm đã bỏ trốn với tình nhân, Lê vốn Diễm nghĩ sẽ cố gắng kiềm chế chờ thêm chút nữa rồi anh đi tìm nữ nhân để phát tiết du͙© vọиɠ của mình, nhưng khi vừa chạm đến môi của Lâm Văn Tịch, đột nhiên lại kích phát đến một mặt thú tính trong người anh, muốn hung hăng chà đạp cậu, muốn xâm chiếm cậu, muốn nhìn bộ dạng một người nhu nhược như cậu khóc lóc rêи ɾỉ dưới thân mình. Rõ ràng mấy ngày hôm trước lúc cậu ở nhà mình bản thân cũng chưa từng sinh ra xúc động như vậy… Lê Diễm cảm thán thì ra cũng có lúc mình “bụng đói ăn quàng” a… Vì vậy anh không thèm quan tâm bây giờ người mình đang ôm là ai nữa, trực tiếp ẵm cậu lên trên giường. Lúc này Lâm Văn Tịch còn chưa phản ứng kịp với hành động của Lê Diễm, thẳng đến khi nam nhân bắt đầu cởϊ qυầи áo của cậu, cậu mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ anh ấy muốn cùng mình… “Anh…” Gương mặt của Lâm Văn Tịch đỏ lên, lại không thể hỏi ra miệng, Vì vậy cậu mới phải nói rằng: “Tôi là nam sinh…” Tuy rằng cậu biết mình cũng có bộ phận sinh dục của nữ, thế nhưng Lê Diễm lại làm như vậy, khiến cậu cảm thấy kinh hoảng, nam nhân này biết rõ bí mật về thân thể của mình… Tại sao còn muốn… Điều này làm cho cậu càng thêm hoài nghi nam nhân sẽ không phải là đang muốn nhục nhã mình chứ, cho nên anh ấy mới có hành động quái dị như vậy, do đó cậu liền bắt đầu giãy dụa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau