“Xin lỗi, tôi sẽ lập tức đi ngay.”
“Đã trễ thế này cậu còn muốn đi đâu?” Lê Diễm phát hiện tư duy của đứa nhỏ này thật là khiến cho anh có chút theo không kịp rồi.
“Tôi. . .” Lâm Văn Tịch lấy tay che kín gương mặt mình, “Nhất định là anh cảm thấy tôi rất giống một quái vật đi, yên tâm tôi sẽ không lại tiếp tục dây dưa ở nơi này của anh nữa đâu. Tôi sẽ lập tức rời đi đây.”
“Tôi không có cảm thấy như vậy.” Lê Diễm nhàn nhạt mở miệng. Hiện tại anh cũng đã có chút hiểu được vì sao đứa nhỏ này lớn lên lại nhát gan như vậy, thân thể có chỗ thiếu hụt vốn sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với tâm hồn của một người, nếu như sau này vẫn không khắc phục được, chỉ sợ sẽ càng ngày càng sâu thêm nữa mà thôi.
“Làm sao lại. . .” Lâm Văn Tịch không thể tin được mà nhìn anh, khi còn bé, mẹ vẫn luôn bọc cậu lại thật kĩ kĩ lưỡng lưỡng, không cho phép cậu tiếp xúc quá nhiều với những đứa trẻ khác, mỗi khi ngủ mẹ đều sẽ vừa khóc vừa thầm trách tại sao số mạng của cậu lại kém may mắn như vậy, khi đó cậu vẫn không rõ cho lắm, đến lúc lớn hơn chút nữa, cậu mới biết được thân thể của mình không giống với người khác, mẹ luôn dạy cậu không được để cho người thứ ba phát hiện ra bí mật về cơ thể của mình, bởi vì con người cứ luôn thích cười nhạo vào chỗ thiếu hụt của người khác. Do đó từ nhỏ cậu đã rất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477242/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.