“Hả? À, vâng.” Vương Minh thu hồi đầy bụng nghi hoặc, nhanh chóng động thủ mang người vào nhà. Khẳng định ở chỗ của cậu chủ tốt hơn đi bệnh viện nhiều lắm, mấy bác sĩ phổ thông ở bệnh viện thông thường làm sao mà so sánh được với bác sĩ tư nhân nhà cậu chủ, để họ khám tuyệt đối là tốt hơn rất nhiều so với vào bệnh viện điều trị qua loa rồi. Chỉ là ông cảm thấy rất kỳ quái không biết hôm nay cậu chủ nhà mình bị cái gì nữa, bất quá rất nhanh ông lại tiếp tục cảm khái, thật ra cậu chủ cũng là một người tốt mà ha, chỉ là bình thường cậu ấy ngụy trang quá lạnh lùng thôi.
※
Ở trong phòng.
“Rốt cuộc cậu ta bị làm sao vậy?”
Lê Diễm vẫn giữ nguyên vẻ mặt không nhẫn nại mà nhìn Hạ Quân Dương.
“Trên người có không ít vết thương cũ và mới, phỏng chừng đây cũng không phải lần đầu tiên bị đánh. Thế nhưng, sở dĩ cậu ấy bất tỉnh lâu như thế, là bởi vì bị đói đến ngất xỉu.”
“Đói đến ngất xỉu?” Đột nhiên Lê Diễm cảm thấy thập phần buồn cười. Anh không nghĩ tới xã hội bây giờ vẫn còn có người có khả năng đói đến ngất xỉu.
“Ừm.” Hạ Quân Dương – bác sĩ tư nhân của Lê Diễm – nhìn anh rất chăm chú mà gật đầu. Lê Diễm hiểu rõ không phải là cậu ấy đang nói đùa với mình.
“Thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Thân thể rất suy yếu. Phỏng chừng việc nhịn đói này cũng không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.”
Lê Diễm nhìn thoáng qua quần áo rách rưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477239/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.