Sau khi luống cuống tay chân múa may cả nửa ngày trời, Baidu mới chịu từ bỏ ý nghĩ có cái áo choàng tắm trong phòng tắm này. Không, ngay cả cái khăn mặt lớn hơn một chút cũng không có. Cậu e là phải mang thân thể trần trụi trăm phần trăm này đi gặp Google rồi.
Chờ một chút… ! Baidu gọi to những suy nghĩ đang bay loạn trở về, sao có thể như vậy được!
Ngoài cửa phòng tắm truyền đến giọng Google: “Vẫn chưa tắm xong hả, Baidu?”
“A… Cái kia…” Baidu vẻ mặt 囧, sao bây giờ? Có nên nói thật hay không đây?
“Baidu, cậu còn ở trong đó hả? Tôi vào nha.” Âm thanh vặn cửa vang lên.
“Tôi còn ở… !” Baidu vội vã hét lên, quan trọng là … Bây giờ không thể cho Google vào được! “Chỉ là… Tôi không tìm được áo choàng tắm…” Giọng nói từ từ trở nên yếu ớt, giống như con nít vừa làm sai chuyện.
“Vậy hả?” Google cười thầm ngoài cửa, làm gì có áo đâu mà cưng tìm.”Tôi đem áo vào nhé!”
“Không… không cần!” Baidu tiếp tục ngăn cản. Nhưng mà nói kiểu này cứ như hàm ý rằng cậu sẽ khoả thân ra đó lấy đồ vậy. “Anh… Anh ở bên ngoài chuyền vào cho tôi là được, không cần đi vào…”
“Như vậy à, được…” Giọng Google biến mất một hồi, sau đó: “Tôi đưa vào nè, đón lấy đi.”
“Ừm.” Baidu bước đến nhận lấy áo rồi mặc vào. Lạnh quá.
Việc đầu tiên khi Baidu ra khỏi phòng tắm là ── đánh một cái hắt xì rõ to.
Ánh mắt Google hết sức ân cần:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-voi-ten-google-hon-dan-kia-lao-tu-rat-thich-han-a/2178559/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.