“ Tớ bị một kẻ lạ mặt theo dõi từ nhà đến chỗ cậu đó “
“ Kẻ lạ mặt? “
Uyển Ngư nghe Ngọc Tuyết nói liền cau mày nhìn cô nàng hỏi rõ lại
“ Hắn ta như thế nào cậu có thấy được hắn không? “
“ Có...hắn mặt trên người là đồ đen, cao khoảng 1m75 đội nón lưỡi trai trên mặt còn có vết sẹo từ mặt phải xuống, cái đó tớ vô tình nhìn thấy khi thấy hắn tớ sợ quá nên đã chạy nhanh đến đây “
“ Sao cậu không kêu taxi đưa cậu đến mà phải đi bộ thế này? “
Uyển Ngư khó hiểu nhìn Ngọc Tuyết, từ nhà cô nàng mà đến căn biệt thự này khá xa đó vậy mà cô nàng đi bộ được sao?
“ Không có tớ ở nhà dì tớ gần đây thôi, tớ thấy Ông Chủ gửi địa chỉ thấy gần nên tớ quyết định đi bộ thư giản nào ngờ đâu...”
Ngọc Tuyết vừa nói vừa nhìn Uyển Ngư mà thở lấy thở để lâu lâu lại tỏ vẻ sợ hãi.
“ Vậy lúc nãy cậu vào thấy hắn theo nữa không? “
“ Không hắn đứng ở góc cây cách biệt thự khoảng tầm vài m “
“ Cậu đừng sợ căn biệt thự này rất an toàn không ai vào được đâu “
“ Ừm “
Ngọc Tuyết có vẻ như nhớ ra gì đó mà liền vổ đùi cái mạnh rồi quay sang nhìn Uyển Ngư rồi ra hỏi.
“ Tiểu Ngư mau nói đi, sao cậu lại được Ông Chủ đưa về đây vậy hả? Cậu có biết Ông Chủ ít khi nào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-toi-lam-viec-co-chut-khong-binh-thuong/3489143/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.