Đương nhiên là Hạ Diên không biết suy nghĩ trong lòng đám bạn hắn, hắn theo bản năng há miệng cắn lấy cái thìa.
Lâm Chi Thuỷ mãi mới nhận ra, cái thìa kia... cậu hình như... đã dùng rồi...
Nhưng hình như Hạ đại ca không biết, Lâm Chi Thuỷ giấu đôi tai đang đỏ lên ở sau tóc.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Lâm Chi Thuỷ, Hạ Diên đè phản ứng bài xích đồ ngọt ở cổ xuống, nói vô cùng trái với lương tâm: "Cũng không tệ lắm."
Mùi kem vẫn quanh quẩn trong miệng hắn mãi không tan.
Ánh mắt Lâm Chi Thuỷ sáng lên, suy nghĩ hôn gián tiếp kia đè xuống, cậu đẩy cả miếng bánh gato đến trước mặt Hạ Diên: "Hạ đại ca, anh ăn nhiều một chút."
Cậu vẫn muốn bón cho Hạ đại ca ăn như vừa nãy, nhưng nghĩ tới cái thìa mình đã dùng trong tay Hạ Diên, cậu lại không có dũng khí nữa.
Cậu sợ không kiềm chế được lại nghĩ đến những thứ kia.
Những người khác cũng đã hoàn toàn hoá thành tượng gỗ.
Bọn họ không biết gì cả, cũng không thấy gì hết.
Hạ Diên liếc nhìn đám bạn thân của mình mấy lần, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lâm Chi Thuỷ, vẻ mặt không đổi gật đầu một cái, nếu như là một người khác đẩy đồ ngọt đến trước mặt hắn như vậy, thậm chí còn bảo hắn ăn nhiều một chút, hắn sẽ đi thẳng.
Có điều lúc này hắn quả thật đã từ từ ăn một miếng bánh ngọt, sau đó tỉ mỉ thưởng thức, nhìn nét mắt hoàn toàn không nhìn ra hắn không thích ăn thứ này.
"Tao thấy ảo giác rồi thì phải, tao uống nhiều rồi." Lục Thiệu lảo đảo lắc lư mở cửa đi ra ngoài, hắn quyết định đi ra ngoài để tỉnh rượu, tiện thể hút một điếu thuốc một chút.
Chử Thừa và Văn Húc liếc mắt với nhau, sau đó làm một ly.
Tay Lâm Chi Thuỷ len lén đến gần ly nước màu xanh da trời bên cạnh, lúc vừa vào cậu đã nhìn chằm chằm vào ly đồ uống này, màu sắc rất đẹp.
Hạ Diên nhấp một ngụm rượu, đè vị ngọt trong miệng xuống, nhìn động tác tự cho rất kín đáo của bạn nhỏ, cả người hắn ngả về phía sau.
Bỏ đi, nồng độ của rượu kia không cao, không uống say được.
Lâm Chi Thuỷ không biết nhất cử nhất động của mình đã lọt vào mắt Hạ đại ca, lúc với tới ly rượu còn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, phải cần một ít rượu mới có thể đè những suy nghĩ rục rịch ngóc đầu trong lòng cậu xuống.
Rượu này màu xanh da trời, dưới ánh đèn màu sắc lại càng đẹp hơn, ngửi cũng không nặng mùi rượu, Lâm Chi Thuỷ dè dặt nếm thử một ngụm, híp mắt lại.
Có một chút xíu vị ngọt, uống rất ngon.
Cậu nhấp một hớp lại một hớp, quên mất là mình đang "lén" uống rượu.
"Ngon không?" Giọng nam trầm thấp dễ nghe đột nhiên xuất hiện ở bên tai cậu, Lâm Chi Thuỷ mơ màng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt với chút xíu nụ cười kia của Hạ Diên.
Theo phản xạ cậu gật đầu một cái, mép còn đọng một chút nước, màu sắc môi vốn nhạt giờ lại đỏ lạ thường, trong mắt chỉ có mơ màng và nghi hoặc, quyến rũ im lặng.
Hạ Diên bất ngờ gặp phải tình cảnh như vậy, cảm thấy trong tim có chút ngứa ngáy.
Đối xử với em trai, chắc chắn sẽ không xuất hiện loại cảm xúc này.
Hạ Diên nhìn xuống, giờ phút này rất muốn nắm lấy cằm đối phương chất vấn, dù sao thì cậu uống rượu là do mình ngầm cho phép.
Chỉ là không ngờ tửu lượng của bạn nhỏ này kém như vậy.
"Hạ đại ca, ngon quá." Lâm Chi Thuỷ lảo đảo lắc lư ly rượu, thật ra trong ly vẫn còn thừa một ít, cậu đưa ly đến trước mặt Hạ Diên, cả khuôn mặt cậu cũng đến gần Hạ Diên hơn.
Hạ Diên theo phản xạ ngửa về sau một cái, Lâm Chi Thuỷ nhăn mày, một tay cầm ly đưa về phía trước, một tay khác vươn đến dừng lại ở khoé miệng Hạ Diên, dè dặt lau khoé miệng Hạ Diên.
Ánh mắt Hạ Diên thay đổi, nhưng cũng không nói gì.
"Có kem này." Chắc là uống say rồi, Lâm Chi Thuỷ nói chuyện mềm mại hơn trước nhiều, thậm chí còn có âm đuôi.
Nói xong câu này, ngón tay vừa cọ khoé miệng của Hạ Diên của cậu quay về, lè lưỡi liếm.
Mắt cậu híp lại, nhìn vô cùng thoả mãn.
Hạ Diên khẽ ừ một tiếng, tầm mắt rời khỏi môi cậu.
Hắn vươn tay, cầm cái ly mà Lâm Chi Thuỷ đang ghé vào mép, tay của hai người cùng đặt trên ly, không thể được việc quệt vào nhau, Hạ Diên nhấp một ngụm ở vị trí Lâm Chi Thuỷ vừa mới uống.
Trên thực tế là hắn không uống, có điều vẫn cảm thấy trong miệng có vị ngọt, chắc là vị kem bơ vẫn chưa thể tan đi.
Lâm Chi Thuỷ ngẩn người, sau đó cười ngu: "Hạ đại ca, có phải uống rất ngon không?"
Đầu cậu lắc từ bên trái sang bên phải, lại từ bên phải sang bên trái, qua qua lại lại mấy lần, Hạ Diên nhìn thấy hơi chóng mặt.
"Không ngon." Hạ Diên nhìn chằm chằm vào gò má ửng đỏ của Lâm Chi Thuỷ, mắt cậu long lanh, hắn chậm rãi mở miệng.
Lâm Chi Thuỷ ngay lập tức lấy cái ly lại, mặt không hiểu: "Rõ ràng là rất ngon!"
Dứt lời, cậu lại áp môi vào vị trí mà hai người đã uống trước đó, ngẩng đầu, vung ly rượu, để cho số rượu trong ly chui hết vào bụng.
Đập đập vào miệng, rõ ràng là không hài lòng với điều này.
Nhưng ly rượu màu xanh như vậy trên bàn, thật ra thì mùi vị giống với cái loại khác, Lâm Chi Thuỷ chỉ thích màu này, những thứ khác đều không quan tâm, cậu vô cùng đáng thương làm nũng với Hạ Diên: "Không còn nữa, Hạ đại ca, em vẫn còn muốn uống mà."
Hạ Diên thu ánh mắt lại, thay bằng vẻ mặt nhã nhặn và dịu dàng: "Vậy thì không uống nữa, em ăn cái gì đi."
Trên bàn có suất cơm hải sản hấp, là Lâm Chi Thuỷ vừa gọi.
Lâm Chi Thuỷ nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không đòi uống rượu nữa.
Lục Thiệu từ bên ngoài vào, đã hơi tỉnh rượu, mặt hóng hớt ngồi bên cạnh Hạ Diên: "Không nhìn ra mày có khẩu vị tốt này."
Hạ Diên thu hồi vẻ mặt dịu dàng, lạnh lùng liếc hắn một cái, uống một hớp rượu.
"Mày như này là thật sự thích hay là nghe theo lời lão già ở nhà?" Lục Thiệu nhếch mi, "Nhìn mày như vậy, cũng không giống như đơn giản là nghe điều khiển."
Hắn đã nói một chân lý.
Hạ Diên không có hắn thêm ánh mắt nữa, ánh mắt Hạ Diên rơi vào sống lưng gầy yếu của Lâm Chi Thuỷ, một lát sau mới mở miệng: "Mày nói đúng."
Lục Thiệu bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng.
Máy nói đúng?
Con bà nó.
Trong đầu Lục Thiệu bây giờ đều là mấy chữ này.
"Khụ khụ." Lục Thiệu muốn vỗ vai huynh đệ một cái, suy nghĩ về tính nguy hiểm vẫn chưa thực thi: "Nhìn cậu ta gầy yếu như vậy, lúc hạ thủ mà nhẹ nhàng một chút nhé."
Hạ Diên liếm răng hàm sau, đè âm thanh nói: "Tao hiểu."
"Có cần anh em cung cấp cho mày cái gì không? Video này, tài liệu giảng dạy này tao có hết..."
Lục Thiệu còn chưa nói xong đã bị Hạ Diên đạp mạnh một đạp, thiếu chút thì ngã khuỵu xuống.
"Anh, em sai rồi, em sai rồi, anh tiếp tục đi." Lục Thiệu cà nhắc rời đi.
Lâm Chi Thuỷ bị động tĩnh vừa rồi thu hút tầm nhìn, ánh mắt mờ mịt nhìn Lục Thiệu, lại quay lại nhìn Hạ Diên.
Cậu vừa mới mở miệng nói chuyện, lại cảm giác được dạ dày khó chịu như dời sông lấp biển.
Sao lại không khó chịu được?
Ăn bánh kem, uống rượu rồi lại ăn cơm dầu mỡ như vậy.
Cậu che miệng còn chưa kịp nói gì với Hạ Diên đã xông ra ngoài.
Nếu như nôn ở trong đó thì lại càng mất mặt.
Hạ Diên nhăn mày, theo cậu đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh, Lâm Chi Thuỷ ôm bồn cầu nôn đến mắt đỏ hoe, chẳng bao lâu đầu óc đã tỉnh táo lại.
Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, tai cậu đỏ lên, đi đứng loạng choạng ra ngoài cửa.
Vừa mới đi đến bồn rửa tay, gian bên cạnh có tiếng ma sát, kèm theo tiếng đàn ông gầm nhẹ.
Nãy còn tưởng không có người cơ...
Lâm Chi Thuỷ cũng không phải là vị thành niên gì, đương nhiên biết âm thanh đó là cái gì, giờ cậu chỉ muốn vội vàng rửa mặt thật nhanh đi ra ngoài, nhưng người gian bên cạnh dường như không muốn chiều theo ý cậu.
Cậu còn chưa kịp đến mở cửa, cánh cửa gian vệ sinh đã mở ra, đồng thời cũng có giọng đàn ông khàn khàn.
"Đây không phải là Tiểu Thuỷ sao?"
Lâm Chi Thuỷ cứng đờ, men rượu của cậu vẫn chưa hoàn toàn tan đi, hơn nữa vừa mới nôn nhiều như vậy, hoa mắt choáng đầu chân tay còn nhũn ra, phản ứng có chút chậm lại, tay vẫn chưa thể chạm vào tay nắm cửa đã bị người kia bắt được, bắt phải xoay người lại.
Người nắm lấy cậu là một nghệ sĩ khác dưới tay Trần Vu, tên là Toàn Phi Ngang, cũng là một người tuyến mười tám không hot không hit, giờ đây áo bị cởi hai cúc, lộ ra vết bầm tím trên người, tay lại vô cùng mạnh mẽ nắm lấy Lâm Chi Thuỷ.
"Sao nào, thấy anh đây là bỏ chạy?" Người lên tiếng là Tiền tổng, cũng là người mà hai ngày trước Trần Vu muốn đưa cậu tới gặp.
Hai người này quần áo xộc xệch, hơn nữa lại cộng thêm âm thanh vừa nãy, không cần đoán cũng biết bọn họ vừa mới làm gì.
Lâm Chi Thuỷ không muốn quan tâm chuyện bọn họ làm tình, lúc này sắc đỏ trên mặt cậu đã biến mất, dấn chuyển sang trắng bệch.
Toàn Phi Ngang nhìn vẻ mặt của Lâm Chi Thuỷ thì oán hận, nếu như không phải tại Lâm Chi Thuỷ nhất định không chịu đi gặp Tiền tổng, hắn đâu phải bị Trần Vu đưa đến cho Tiền tổng, thằng cha này vừa già vừa mật lại còn ngắn nhỏ...
Lâm Chi Thuỷ bị hắn nắm đau, cúi đầu che giấu sự sợ hãi trong mắt, không thể tránh thoát, chỉ có thể dựa vào bồn rửa tay.
"Tiểu bảo bối, tại sao lại không nói gì vậy? Em có biết anh đợi em mấy ngày nay không? Nay sao lại tự mình dâng đến cửa chứ?"
Tiền tổng từng bước ép tới gần, đi tới khoá cửa.
Lâm Chi Thuỷ run lên, vừa định kêu cứu, cậu đã bị Toàn Phi Ngang bịt miệng, cậu giãy giụa kịch liệt.
Tiền tổng chỉ thích tiểu bạch thỏ kinh hoàng với dáng vẻ này, sự tức giận vừa mới tháo xuống lập tức xông lên, từng bước ép tới gần.
Lâm Chi Thuỷ dùng hết sức lực đạp một đạp lên hạ bộ của hắn.
Có lẽ không ngờ tới Lâm Chi Thuỷ lại ra tay ác như vậy, Tiền tổng bị đạp, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, trong mắt nổi nên sự u ám.
"Lột nó ra." Hắn hít khí ra lệnh cho Toàn Phi Ngang.
Toàn Phi Ngang cười lạnh, tay vẫn chưa chạm vào người Lâm Chi Thuỷ, cửa phòng nhà vệ sinh đã bị đá văng.
Cánh cửa chắc chắn lắc lư trên không trung rồi đổ xuống khiến cho người bên trong kinh sợ.
Nhưng lại khiến cho Lâm Chi Thuỷ thở phào nhẹ nhõm.