Hôm sau, Chính Nhân tới nhà chú thím đón nó đến trường, khẽ cốc đầu nó một cái, "Qua đây mà không báo anh đi cùng này!".
Nó lạnh lùng lườm Chính Nhân một cái, "Em qua lúc gần nửa đêm, lúc đó gọi thì anh sẽ qua được sao? Với cả bây giờ gọi rồi còn gì?".
Chính Nhân khóc ròng.
Bao nhiêu năm rồi tính nó vẫn thế, chỉ biết bắt nạt anh của mình là hay.
Nó và Chính Nhân chào chú thím rồi đến trường. Lên xe rồi mà nó vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng như thế làm Chính Nhân phải nuốt nước bọt liên tục, khí toả ra từ người ngồi bên cạnh còn lạnh hơn cả điều hoà trong xe.
"Hôm nay anh cũng đi phải không?" Cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng, nhưng là một câu hỏi không đầu không đuôi mất luôn khúc giữa.
"Đi đâu cơ?" Anh khó hiểu nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của nó.
"Tham dự tiệc chúc mừng của gia tộc họ Vũ.".
Thì ra việc khiến con bé khó chịu và qua nhà chú thím lúc nửa đêm là đây.
"Anh có nghe ba nhắc tới nhưng anh không đi." Chính Nhân điềm nhiên trả lời nó.
"Tại sao không đi?" Nó hầm hầm quay sang nhìn Chính Nhân như muốn băm anh ra.
"Tại... hôm nay anh có bài luận, phải ở thư viện tới tối nên ba nói anh không cần đi.".
"Thật không?" Nó ngạc nhiên nhìn anh, "Vậy thì hôm nay em tiêu rồi! Vì nghĩ thể nào cũng có anh đi nên em mới đồng ý. Giờ làm sao bây giờ?" Nó tức tối ra sức lắc cánh tay của Chính Nhân, làm nó muốn đứt lìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-ta-gap-nhau-bunnyannie/1210286/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.