Triều Hi nói với Tần Uyển và Dao Khuyết:
“Ta đồng ý chia đều với các ngươi. Tần Uyển, Hồ A Ngốc tính là một phần, Dao Khuyết, ngươi và Long Li tính là một phần, Nhật Diệu Đế tộc chúng ta tính là một phần.”
Hắc Vũ nói:
“Huyền Nha Đế tộc tính là một phần.”
Tần Uyển nói với Hắc Vũ:
“Hay là, các ngươi thống nhất ý kiến trước đi?”
Hắc Vũ nói:
“Không cần! Ai mà còn ý kiến nữa, cứ bảo hắn đi ch/ết đi là được. Dù sao cái mộ lớn thế này, người chôn ở đây đếm không xuể, thêm vài kẻ nữa cũng không thấm vào đâu.”
Tần Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, không còn nhằm vào nàng mà đ.á.n.h nữa. Nàng nói:
“Thật ra ta có một ý tưởng này, nhiều người vào tìm cơ duyên ch/ết trong mộ như vậy, chúng ta vớt đồ của họ cũng kiếm được một khoản lớn đấy.”
Nàng chỉ vào Hắc Vũ nói:
“Ví dụ, nếu ngươi bị chôn dưới cát này, đồ vật còn lại trên người chắc chắn không ít nhỉ?”
Hắc Vũ liếc mắt, rất muốn mắng nàng quạ đen (nói xui). Tuổi thọ của nàng vô hạn, gặp dữ hóa lành, hừ! Triều Hi cạn lời. Đường đường là Trữ Quân Nhật Diệu Đế tộc, lại thiếu thốn chút đồ đào xác ch/ết này sao? Nàng ta không thể mất mặt như vậy. Dao Khuyết nói:
“Lỡ như ai đó đoạt được cơ duyên, lại ch/ết giữa đường khi mang ra ngoài thì sao?”
Triều Hi hiểu rõ ý của Dao Khuyết, kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, như thể không quen biết nàng nữa. Dao Khuyết thấy vậy, nói với Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4700999/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.