Tần Uyển vội vàng gọi A Ngốc:
“Tránh xa một chút. Chúng ta đừng ở trên Đại Trận phòng ngự của người khác để chắn sét cho họ nữa.”
A Ngốc liếc thấy chữ Lôi Phạt Đại Kiếp mà Nguyên Thần viết, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú, đột nhiên thấy bên trong có rất nhiều bóng dáng quen thuộc, rất nhiều đều là những người nàng quen, ngay cả những người không quen, cũng cảm thấy thân thiết, trong đó ba con hồ ly đang nhe răng nhảy dựng, khiến nàng bỗng dưng cảm thấy khó chịu muốn khóc, mắt cay xè.
Ánh mắt nàng rơi xuống ba con đó, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, không thể rời mắt, lại càng ngày càng đau lòng. Tần Uyển phát hiện sự bất thường của A Ngốc, gọi:
“A Ngốc?”
A Ngốc hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Tần Uyển, nhưng nước mắt làm mờ tầm nhìn, mắt không nhìn rõ gì cả, may mắn Thần Niệm không ảnh hưởng đến việc nhìn vật. Nàng nói:
“Ta không nhớ họ nữa, nhưng ta biết là họ, là họ.”
Nàng khóc nói:
“Tiểu Yêu, ta đau lòng quá, buồn quá.”
Nàng cố gắng lau nước mắt, nhưng nước mắt lại chảy ra càng lúc càng nhiều, không có ý muốn rời khỏi nơi này chút nào. Cứ như thể, lúc trước nàng thà tiêu tán tu vi hóa thành xương khô cũng không nỡ Hồ Sơn. Phía dưới Đại Trận phòng ngự đột nhiên truyền ra tiếng hô:
“Chư vị, xin mau ch/óng tránh ra, nếu Lôi Kiếp giáng xuống, uy lực sét sẽ lại tăng thêm, lúc đó người vượt Kiếp không có đường sống, các ngươi cũng khó thoát khỏi cái ch/ết, thà rằng đôi bên cùng tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4691353/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.