Tử Trưởng Lão nói:
“Chắc là vậy, đồ đệ của ta tận mắt chứng kiến.”
Vạn Yêu Vương lại “Ồ” một tiếng, nói:
“Vậy dãy núi Thương Sơn không an toàn nữa rồi. Vạn Yêu Quật giải tán tại chỗ, ta phải đi bế quan đây.”
Nói xong, hình ảnh trong thủy kính biến mất. Tử Trưởng Lão vội vàng đ.á.n.h Pháp thuật liên lạc với Vạn Yêu Vương, nhưng lại không có chút phản ứng nào. Nàng ta ngây người tại chỗ, khó tin hỏi:
“Giải tán tại chỗ là sao?”
Tần Uyển cảm thấy các đại lão Yêu tộc thật sự khó nói hết, chỉ có thể đề nghị:
“Hay là liên lạc với mấy vị Yêu Quân khác bàn bạc xem sao?”
Chích Diễm nói với Tần Uyển:
“Dãy núi Thương Sơn rất lớn, kéo dài mấy ngàn dặm, các Yêu Quật phân tán xung quanh dãy núi, Yêu Quật gần nhất cũng cách xa ngàn dặm. Ta và Tử Trưởng Lão đến đây chưa đầy một tháng, chỉ gặp Hắc Lân Giao Quân cách đây hơn ngàn dặm một lần, với các Yêu Quân khác không có giao tình, cũng không qua lại liên lạc, ngay cả vị trí Yêu Quật cũng không biết.”
Tần Uyển hỏi:
“Vậy có liên lạc được với Hắc Lân Giao Quân không?”
Chích Diễm nói:
“Tử Trưởng Lão bị tu sĩ nhân tộc phục kích bắt đi, ta phái Ưng Sét đi cầu cứu, Hắc Lân Giao Quân trả lời một câu, ngay cả bản thân mình còn không giữ được, làm Yêu Quân làm gì nữa, ch/ết quách đi cho rồi.”
Tần Uyển cạn lời, thầm nghĩ:
“Ai mà chẳng có lúc gặp nạn.”
Nhân tộc đã khoanh vùng nuôi thả và săn b.ắ.n Yêu tộc, mà Yêu tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4691290/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.