Chích Diễm nói:
“Làm gì có. Mỗi lần đệ tử tiên môn vào núi xong, những ngọn núi bên ngoài đều phải phân chia lại địa bàn, chúng đang vội vã ra ngoài chiếm lấy những địa bàn tốt có nhiều vật săn. Trong trường hợp thực lực không chênh lệch nhau nhiều, giữa các hồ ly rất ít xảy ra đ.á.n.h nhau, thường là ai đến trước được trước.
Nếu là núi do hồ ly Tứ Vĩ, Ngũ Vĩ chiếm giữ, hầu như sẽ không có hồ ly khác đến tranh giành. Vật săn ở Hồ Sơn có hạn, ở lại đây cũng chỉ đói bụng, chi bằng sớm trở về chiếm lấy địa bàn tốt, bù lại phần thịt đã gầy đi trong thời gian này.
Những đệ tử tiên môn kia chỉ săn gi/ết yêu thú có đạo hạnh, hái Linh d.ư.ợ.c Linh quả, rất ít săn những loài dã thú bình thường, đối với thỏ, dê, hươu nai lại càng không thèm để mắt.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Uyển chợt ngửi thấy mùi của một cây Linh d.ư.ợ.c Ngũ giai, liền lập tức bảo Chích Diễm đi vòng qua xem thử. Chích Diễm còn chưa đến gần, đã bị hun đến nhíu mày, mặt đầy vẻ chán ghét:
“Mùi gì thế?”
Tần Uyển nói:
“Đi lên trước xem.”
Hai người vòng qua một sườn đồi nhỏ, liền thấy trong khe núi xuất hiện một cây thực vật cao hơn một thước, trông rất giống nấm dù độc, mùi vị quả thực đến cả bọ hôi cũng không muốn đến gần. Chích Diễm bị hun đến nín thở, hỏi Tần Uyển:
“Linh d.ư.ợ.c Ngũ giai?”
Tần Uyển cũng bị hun đến phải bịt mũi, nàng trả lời:
“Cỏ Hủ Cô, được đặt tên vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4668617/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.