Tần Uyển không rảnh để ý đến con Tiểu Hồ Ly không biết từ đâu chui ra này, đến bên cạnh Hồ Tứ, khẽ gọi:  
 "Tứ tỷ." 
 Hồ Tứ mơ mơ màng màng mở mắt:  
 "Tần Uyển, Đại ca về chưa?"  
 Nó liếc thấy con Hồ Ly tạp mao cách đó không xa, bối rối hỏi:  
 "Tần Uyển, sao muội biến nhỏ rồi?" 
 Tần Uyển bực bội nói:  
 "Tỷ nhìn đâu đấy? Đó là ta sao?" 
 Hồ Tứ quay đầu lại, nhìn Tần Uyển, rồi lại nhìn con tiểu Hồ Ly tạp mao ở xa, hỏi:  
 "Sao các ngươi lại giống nhau thế?" 
 Tần Uyển không trả lời câu hỏi của Hồ Tứ, tung ra ba câu hỏi chí mạng với tiểu Hồ Ly tạp mao:  
 "Ngươi là ai? Tại sao ở đây? Đây là đâu?" 
 Tiểu Hồ Ly tạp mao lại rụt lại phía sau một chút, trông có vẻ rất sợ hãi, ánh mắt lại liếc về phía miệng con cá vừa ăn được vài miếng dưới đất:  
 “Muốn ăn.” 
 Trông có vẻ không thông minh lắm. Tần Uyển ngẩng đầu đ/ánh giá xung quanh. Hang động ngầm rộng rãi, trước mặt là con sông lớn uốn lượn, dưới chân là bãi sông không rộng lắm, chất liệu mặt đất rất giống thạch nhũ, nhưng chất đất lại tinh tế hơn thạch nhũ, rất giống hang động nơi nàng gặp bộ xương Hồ Ly trước đó, nhưng nhiệt độ chênh lệch rất nhiều. 
Nhiệt độ cảm nhận ở đây khoảng mười độ, còn hang động có bộ xương Hồ Ly thì giống như kho lạnh, nhiệt độ thấp đến mức ngay cả Tử trưởng lão và Hỏa Hồ trưởng lão cũng hơi chịu không nổi. Dưới nước có một loại cá nhỏ phát ra ánh sáng trắng mờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4665018/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.