Tình cảm của anh đối với cô đã trở nên sâu nặng rồi, anh muốn ngủ ở nhà cô chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ kia và được ôm cô vào lòng.
Đã đến mức này rồi, liệu anh còn có thể tự lừa gạt chính bản thân rằng mình không có tình cảm với cô không?
Nhân dịp Dương Đa An vượt cạn được mẹ tròn con vuông, mẹ chồng quyết định tổ chức tiệc mừng ở khách sạn và mời khá nhiều khách quý, đương nhiên Dương Lập Hân cũng phải tham dự tiệc mừng.
Mọi người trong họ hàng và bạn bè trong nhà họ Dương đều được mời, Lâm Á Trúc còn mời mọc Hoa Chân Châu tới dự tiệc; bà của Dương Đa An cũng quen biết với nhà họ Chu nên Ông Phẩm Chân tự nhiên dẫn Chu Mị Đình tới tham dự. Họ đã gọi Phạm Ti Ti tới ăn tối nhưng thực chất chỉ là vừa đấm vừa xoa, nói cái gì mà làm người thì phải có tình có nghĩa, thuyết phục Phạm Ti Ti hứa sẽ không cản trở việc cưới xin này của Chu Mị Đình. Có như vậy thì mới đúng là đền ơn đáp nghĩa, không uổng công nhà họ Chu bỏ tiền ra nuôi lớn cô thành người.
Coi như Phạm Ti Ti đã biết thân phận, hôm nay cô ta không dính lấy Dương Lập Hân, làm chướng mắt bao nhiêu người nữa.
Cũng không rõ là ai đã xe chỉ luồn kim mà cả Hoa Chân Châu và Chu Mị Đình lại được xếp ngồi cùng bàn với Dương Lập Hân. Xem ra hôm nay hai cô nàng này sẽ phải thi triển sắc đẹp, cùng đấu tay đôi đây!
Hai người đẹp đều đã gặp yêu nữ Phạm Ti Ti nên cho rằng Dương Lập Hân thích phụ nữ có phong cách trang điểm và cách ăn mặc như cô ta. Hoa Chân Châu diện một bộ váy khoét ngực rất sâu ra trận, Chu Mị Đình rất tự hào về vóc dáng của mình cũng lấy tiêu chí “càng tiết kiệm vải càng tốt” để áp dụng cho bữa tiệc ngày hôm nay, cả hai cô nàng đều quyết tâm khiến cho Dương Lập Hân phải choáng ngợp về mình.
Trong suốt bữa tiệc, Lâm Á Trúc không ngừng khoe khoang về cô cháu gái Hoa Chân Châu. Nào là gia thế tốt, bằng cấp cao, khí chất đặc biệt,... Ông Phẩm Chân cũng rấtcay cú nên lôi toàn bộ điểm tốt của Chu Mị Đình ra khoe khoang mất nửa ngày, càng nói càng rõ ý tứ rằng người nào có phúc lắm mới rước được cô nàng về dinh.
Người khổ cực nhất trong bàn ăn lúc này là Dương Đa An, cô phải vất vả lắm mới nhịn được cười. Người đang bị tranh giành là ông anh trai uy nghiêm mặt lạnh quanh năm của cô đó nha! Ông ấy thích loại con gái trang điểm đậm thế này sao? Hiện giờ cô rất khó xử, làm em gái của ông anh khó tính này không dễ, nhiều người muốn kết hôn với anh vì mục đích kinh tế nên quen thân với cô chỉ để được anh chú ý tới. Nhiều khi cô không biết phải làm thế nào, đắc tội với người ta không được, mà ủng hộ cũng chẳng xong.
Từ đầu đến cuối, Dương Lập Hân vẫn bình tĩnh trưng ra mặt than, không nói không cười gì, chỉ ngồi ăn ngoan ngoãn. Nói trắng ra, nếu anh không phải tổng giám đốc của tập đoàn Đức Hân thì chuyện suốt ngày bị các thiên kim tiểu thư danh giá bám lấy sẽ không bao giờ xảy ra.
Hai cô công chúa nghe anh nói vậy thì mặt biến đổi như bảy sắc cầu vồng, đã bao giờ có người đàn ông nào dám trách móc họ như anh đâu?
Ông Phẩm Chân khá hiểu tâm lý đàn ông nên nghiêm túc nói: “Xét về địa vị của Dương tổng, cậu không nên có quan hệ với loại người là con ngoài giá thú như Phạm Ti Ti. Cô ả không đáng.”
Ánh mắt Dương Lập Hân nhìn bà ta lạnh buốt, “Bà Ông có liên quan gì tới tôi sao, tôi thích mẫu người nào cũng không dính dáng gì tới bà. Hơn nữa, bà coi thường con ngoài giá thú như vậy, chẳng lẽ đến cả con gái của anh trai mà bà cũng mắng chửi?”
Sắc mặt Ông Phẩm Chân khẽ đổi, “Anh trai tôi chỉ có hai người con trai, làm gì có đứa con gái nào? Chẳng lẽ bên ngoài còn có người dám mạo danh là người nhà họ Ông để lừa bịp ư? Nếu như anh đang nhắc đến Nhạc Xuân Phàm, thư kí của anh thì…”
“Không phải! Thư kí của tôi nói với tôi rằng cô ấy không cha không mẹ, cũng không có người thân thích.” Giọng Dương Lập Hân lạnh như băng, xoáy thẳng vào đối phương, “Bà Ông vừa nói người anh trai đã khuất không có con gái, vậy lời thanh minh của bà có thể hiểu là lời nói của cả họ Ông không?”
Ông Phẩm Chân đột nhiên rùng mình, cảm thấy như có một trận gió mùa đông thổi vù tới. Dương Lập Hân là loại người nào chứ, muốn giữ một nữ thư kí tận tụy làm việc bên mình đồng nghĩa với việc anh ta chắc chắn phải nắm rõ mọi thứ về cô ta. Nhưng cái lối suy nghĩ đó của bà đã tồn tại hơn hai mươi năm rồi, sao có thể vừa nói đổi là đã đổi được luôn?
“Tất nhiên là tôi còn có hai người em trai nữa, nhưng hai em trai của tôi tất cả cũng chỉ có mười một người con trai chứ không sinh con gái.” Ông Phẩm Chân ngang ngạnh nói rõ lập trường.
Dương Đa An nghe vậy thì rất khó chịu, Lâm Á Trúc bên cạnh cũng không hài lòng, bởi Ông Khai Tường và Nhạc Dương Linh đã có một người con gái, chuyện đó năm xưa là bí mật công khai, mọi người đều biết chuyện đó, chỉ là không nói ra, nhưng bà ta cũng không thể phủ nhận hoàn toàn như vậy! Dù sao đấy cũng là con gái của anh trai chứ không phải là con rơi con vãi bên ngoài của chồng bà ta.
“Chuyện đó là đương nhiên, Tiểu Đình xinh đẹp nhường này, mới nhìn thoáng qua đã biết là vô cùng hợp với cậu.” Ông Phẩm Chân không sinh được một tấm con gái, cả Chu gia có mình Chu Mị Đình là nữ nên ai cũng coi cô như con ruột, chiều cô nàng như công chúa.
“Tiếc là tôi đành phải từ chối.”
“Tại sao?”
“Vì bà, bà Ông ạ. Tôi không thích có người họ hàng thân thích như bà. Vậy nên, trước hết bà hãy về ly hôn chồng mình đi đã, sau đó tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tìm hiểu tiểu thư đây không.”
“Cậu…” Ông Phẩm Chân tức giận, đập bàn nói: “Cậu ngông cuồng quá rồi đấy, Dương Lập Hân! Ngoài kia không thiếu người có điều kiện hơn cậu đâu, không có cậu thì chúng tôi vẫn sống tốt! Tiểu Đình, chúng ta đi thôi!”
Bà ta thở phì phò, kéo Chu Mị Đình thẳng một đường ra khỏi bữa tiệc.
Sao trên đời lại có một cô nàng ngu ngốc như vậy chứ? Cả thế giới đều biết anh ghét bà mẹ kế Lâm Á Trúc nhường nào, vậy mà Hoa Chân Châu vẫn vô tư nghĩ rằng cô ta có thể làm “vợ tương lai” của anh qua giới thiệu của bà ta ư?! Anh càng không có hứng với một người ngu ngốc như vây.
Lúc này Lâm Á Trúc và Hoa Chân Châu cũng đã lường trước được mấy phần. Lâm Á Trúc không muốn phải ly hôn thì mới làm mai thành công cho Hoa Chân Châu. Trong lòng bà ta đang cố tìm một đường lui, may sao Trời giúp, điện thoại di động bà ta vang lên.
Hoa Chân Châu cũng tự giác được mình không có cửa nào bèn đứng dậy, sang bàn khác chào hỏi người quen.
Dương Đa An lúc này dở khóc dở cười: “Anh à, chừng nào anh chưa kết hôn thì vẫn sẽ có người làm mai cho anh thôi.”
Dương Lập Hân một tay vuốt ngực nói: “Anh không ngăn em cưới sớm thì em cũng đừng quản việc kết hôn của anh.”
“Em biết mà! Em cũng hi vọng có một người con gái thật lòng yêu anh rồi cùng anh mới kết hôn. Nhà mình không thiếu tiền, chẳng cần vì lợi ích kinh tế mà phải làm trò liên hôn.”
“Ừ.”
“Nhưng mà, anh này, cái cô Phạm Ti Ti kia chỉ là quân cờ để che mắt người khác của anh thôi đúng không?” Dương Đa An cũng không phải loại con nhà giàu chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, người khác có thể không hiểu Dương Lập Hân nhưng cô thì rất rõ tính cách của anh trai.
Dương Lập Hân cười nhạt, nói lảng sang chuyện khác, “Đầu bếp hôm nay làm món canh vi cá được lắm, vây dày mà thịt vẫn mềm. Em bảo nhà bếp chuẩn bị cho anh một phần canh sạch sẽ nhé, tẹo nữa anh mang đi.”
“Xem như anh còn biết chăm sóc người con gái của mình! Được thôi, em hiểu rồi.” Dương Đa An ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ cần ai đó có thể khiến anh trai cười thật sự thì cô nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi, chấp nhận cô gái đó làm một thành viên trong gia đình nhỏ của hai anh em cô.
Anh trai cô đã phải chịu sự cô đơn trong một thời gian quá lâu rồi, anh cũng có tư cách để được hạnh phúc chứ.
***
“Wow, ngon ngon ngon! Phải lâu lắm rồi mình mới được ăn vi cá to thế này! Món canh này thật sự quá tuyệt vời, hương vị thuần túy nguyên chất, hoa nấm cũng được nấu vừa tới, một nồi nhỏ này chắc chắc phải năm nghìn tệ!” Phạm Ti Ti hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày một sầm lại của ma đầu, cứ một mình xử lí hết nửa nồi canh vi cá.
Xuân Phàm bắt đầu xuất hiện triệu chứng cảm mạo, cô không ăn hết nổi một bát canh, để mặc Ti Ti ăn được bao nhiêu thì ăn.
Dương Lập Hân lạnh lùng nói: “Cô ăn no rồi thì biến đi!” Mũi cô ta thính như yêu tinh ngàn năm, anh mang canh vi cá đến cho Xuân Phàm, vậy mà cô ta lại tự mời mình đến rồi vô tư chén.
Phạm Ti Ti lè lưỡi đáp: “Tổng giám đốc đừng nhỏ mọn thế chứ! Xuân Phàm nhà anh mỗi ngày không ăn ké ba bữa ở nhà tôi thì cũng phải tranh thủ một bữa sáng hoặc một bữa tối, lúc nào tôi cũng ngoan ngoãn để cô ấy cướp bóc đấy!”
Phạm Ti Ti trừng mắt, “Xem ra đến cả tổng giám đốc cũng không thích cậu có thai nhỉ! Xuân Phàm, tốt nhất là cậu đừng nên mang thai. Nếu chẳng may có thật thì nói với mình, mình sẽ cùng cậu đi lấy nó ra.”
“Nói vớ nói vẩn!” Mặt Dương Lập Hân biến sắc.
Xuân Phàm làm hòa, “Chuyện này sẽ không xảy ra đâu, không có gì phải tranh cãi cả.” Haizz, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi mà, hai người kia sao cứ làm phiên cô mãi thế?
Phạm Ti Ti muốn ép Dương Lập Hân phải nói những lời từ đáy lòng, cô thấy anh ngày càng quan tâm tới Xuân Phàm, còn mang cao lương mỹ vị tới tận nhà cho cô, nếu không có ý thì anh ta sẽ chẳng mất công săn sóc bạn cô đến vậy.
“Mình bảo này…” Ghét thật, đang lúc quan trọng thì có người gọi tới, Phạm Ti Ti vội cầm điện thoại lên nghe. Cô nàng “Alo ~” một tiếng đầy nũng nịu, biết được đối phương là ai thì hai chân mày dựng đứng, giọng điệu châm biếm: “Ôi chà, con rể của xí nghiệp Hoa Vũ sao lại có thời gian gọi cho tôi thế này? Anh tìm Xuân Phàm làm gì? Hà Dân Tuấn, anh là đồ tồi, đã kết hôn rồi còn dám mơ tưởng đến Xuân Phàm sao? Ha ha, vậy anh định xử lý thế nào? Xuân Phàm đang bận. Bận gì hả? Liên quan gì đến anh mà anh hỏi! Được một ngày nghỉ thì đương nhiên phải cùng tôi và Anata tụ tập rồi, nghe nói có một nhà hàng mới khai trương tên là “Ma sát thiết”, ở đấy cái gì cũng có, không đi thử một lần thì lạc hậu mất. Anh Hà rảnh rỗi không có việc gì làm mà, sao không dẫn thử vợ đi một lần? À đúng rồi, đàn ông đã kết hôn thường không nhiệt tình với vợ lắm…”
Phạm Ti Ti huyên thuyên một tràng khiến Hà Dân Tuấn ức chế, cuối cùng không chịu nổi mà phải dập máy.
“Sao Hà Dân Tuấn lại gọi cho cậu thế?” Xuân Phàm hoàn toàn mờ mịt. Giờ đây bọn họ như hai người xa lạ, vì sao anh ta đột nhiên liên lạc lại?
Phạm Ti Ti lên giọng giải thích: “Thứ nhất, mình không đổi số điện thoại từ hồi đó đến giờ, còn cậu thì đổi; thứ hai, mình là quản lý bộ phận quan hệ xã hội của công ty nên gặp ai thì đưa danh thiếp thôi, tìm mình dễ dàng hơn nhiều.”
“Anh ta là người của hội nam sinh đúng không? Sao lại tìm chúng mình nhỉ?”
“Xuân Phàm, cậu sốt đến mức mê man rồi à? Hà Dân Tuấn chỉ muốn ngoại tình với cậu sau lưng vợ anh ta thôi. Nếu đã ngoại tình thì phải tìm người nào không thích tranh cãi, không vì đàn ông mà một khóc hai nháo ba tự tử. Đương nhiên cậu là sự lựa chọn đầu tiên của anh ta rồi.”
Xuân Phàm liếc nhanh sang Dương Lập Hân rồi mệt mỏi nói: “Mình không phải là không thích so đo, chỉ là mình không đủ sức để đi tranh cãi với người ngoài.” Nói rồi cô đứng lên, “Đầu mình đau quá, mình muốn đi ngủ. Hai người cứ tự nhiên nhé!” Nói rồi cô đi về phía phòng ngủ và nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Phạm Ti Ti không kìm được, nặng nề thở dài, “Xuân Phàm đáng thương, về già rồi chắc vẫn ở vậy mất, bao nhiêu đàn ông tốt trên đời biến đi đâu hết rồi? Tuy cô ấy hơi vụng về một tí nhưng không đến nỗi để nhà cửa bừa bãi như chuồng lợn, nhất là tính cô ấy lại ôn hòa thiện lương, nhân phẩm tốt, chắc chắn sẽ là một người vợ, một người mẹ tốt.”
Cô ta đang ngầm đá xoáy anh! Dương Lập Hân có phải loại người nghe mà không hiểu gì đâu?
Anh vẫn im lặng, khuôn mặt tuấn tú vẫn cứng ngắc như bỏ trong ngăn đá, nhưng anh lừa được người không có nghĩa là lừa được bản thân.
Thực ra là để ý, chết tiệt, anh rất để ý.
Im lặng cả nửa buổi, cuối cùng anh cũng nhìn cô, “Hà Dân Tuấn chính là bạn trai cũ của Xuân Phàm, đúng lúc mẹ cô ấy qua đời thì bỏ mặc cô ấy đúng không?”
“Anh cũng biết sao? Anh ta là mối tình đầu của cô ấy đấy!” Cô không sợ chết mà còn dám vuốt râu hùm.
“Mối tình đầu cái gì. Cô đem tất cả những gì cô biết nói hết cho tôi.”
“Anh định trả đũa giúp Xuân Phàm à? Hay là để làm việc khác?” Phạm Ti Ti nhanh nhảu hỏi.
“Cô đi quá bổn phận của mình rồi đấy, trưởng phòng Phạm!” Anh giận dữ mắng cô.
“Vâng, thưa giám đốc. Tôi sẽ kể lại hết cho anh những gì tôi biết.” Cô lập tức ngồi ngay ngắn, trở về với tác phong làm trưởng phòng ngoại giao chuyên nghiệp, kể mọi chuyện mà cô biết về Hà Dân Tuấn trong quá khứ và những tin tức vặt mới xuất hiện về anh ta.
Phạm Ti Ti không chấp, “Tôi mang canh vi cá còn thừa về nhé?” Món ngon tuyệt hảo thế này không được lãng phí.
“Lấy đi, Xuân Phàm không ăn đồ thừa.”
“Đương nhiên rồi!” Cô vui vẻ nói, cướp thành công rồi!
Dương Lập Hân đợi cô đi hẳn rồi lập tức khóa kĩ cửa chính, không thể để cô nàng quay lại rồi lải nhải tiếp được.
Anh vừa bước vào phòng ngủ đã nghe thấy tiếng Xuân Phàm ho khan.
“Khó chịu lắm à?” Anh ngồi lên mép giường, sờ lên trán cô.
“Vẫn ổn. Anh nên về đi, cẩn thận kẻo bị lây đấy.” Xuân Phàm trước giờ không quá tham lam sự ân cần từ anh, nhưng lần này anh quá đỗi săn sóc cô khiến cô cảm động, tim dường như sắp tan ra rồi.
“Ngày mai em không cần đi làm. Trước hết ở nhà nghỉ cho khỏe hẳn đã.”
“Không được. Tôi…”
Anh nhẹ che lại khuôn miệng nhỏ xinh, “Mau khỏi bệnh cảm đi. Tháng sau em đi Mỹ công tác với anh.”
“Tôi?” Cô hít sâu một hơi.
“Đây là lệnh của tổng giám đốc.”
“Tôi có thể giúp được anh sao?”
“Tất nhiên, anh sẽ luyện cho sao em tự tin hơn, những người ngoài sẽ không dám mơ đến việc tới gần em nữa.” Cô là người con gái của anh, là người mà anh giữ cho riêng mình. Chỉ mới nghĩ đến việc một gã đàn ông khốn nạn có ý định nhúng chàm cô là anh đã không thể kiềm chế nổi bản thân nữa rồi.
Dương Lập Hân nhìn cô say giấc nồng, không phát hiện ra rằng ánh mắt mình nhìn cô đã trở nên thật dịu dàng.
Tình cảm của anh đối với cô đã trở nên sâu nặng rồi, anh muốn ngủ ở nhà cô chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ kia và được ôm cô vào lòng.
Đã đến mức này rồi, liệu anh còn có thể tự lừa gạt chính bản thân rằng mình không có tình cảm với cô không?
Trở về sau khi đi công tác ở Mỹ thì trời đã chuyển sang tiết thu mát mẻ.
Khoác lên mình những bộ quần áo mới mùa thu, Nhạc Xuân Phàm dường như lột xác hoàn toàn, cô trở nên xinh đẹp động lòng người như một đóa hoa tường vi[1] đang độ nở rộ.
[1] Hoa tường vi đây, bây giờ mình mới nhìn được mình thật của nó :”>
Đối với những anh chàng còn đang độc thân trong công ty mà nói, cô là con mồi ngon lành khiến họ phải chảy nước miếng. Nhưng nữ thư kí của tổng giám đốc không phải loại tùy tiện trêu đùa, nếu không cẩn thận động vào thì sẽ nổ ra chiến tranh tranh giành cô ấy mất.
Phạm Ti Ti xinh đẹp mị người, có thể đốn đổ bao nhiêu người đàn ông nhưng không nhiều người có đủ dũng khí để rước cô ấy về nhà. Nhạc Xuân Phàm bề ngoài xinh đẹp, khí chất đoan trang tao nhã, đây chính là hình mẫu vợ hiền lí tưởng mà mọi đàn ông đều khát khao sẽ lấy làm vợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]