Tuy đã nói là không kết hôn, nhưng anh và cô đã trở nên gắn bó thể không rời xa, muốn đường ai nấy lo như trước cũng không được.
Dương Lập Hân công khai yêu Nhạc Xuân Phàm không gặp phải trở ngại gì, mọi người trong công ty cũng dần quen với việc hai người ở bên nhau bởi họ công tư phân minh, nhất là thư kí Nhạc, cô ấy chưa bao giờ diễu võ dương oai, thái độ làm việc ở công ty vẫn nghiêm túc như trước.
Chỉ có khác là bây giờ tổng giám đốc thường xuyên ăn cơm trưa với thư kí Nhạc. Khoảng thời gian ấy là lúc mọi người được nghỉ ngơi, khi đi ăn nhìn thấy đôi tình nhân ân cần hỏi han, chăm sóc lẫn nhau thì không khí trong công ty cũng thoải mái hơn hẳn.
Tiết trời dần chuyển sang đông, có người tinh ý phát hiện thư kí Nhạc không đi giày cao gót nữa, chuyển sang đi dép hoặc giày đế bằng, cô cũng ít mặc váy bó sát hơn trước hẳn. Mọi người nhao nhao suy đoán xem có phải cô ấy đang mang thai hay không? Nhưng bụng cô vẫn nhỏ nhắn như trước, tự dưng chạy ra hỏi cũng ngại, mà hầu hết phụ nữ mang thai chưa quá ba tháng có hỏi cũng sẽ phủ nhận.
“Cái đó bây giờ không quan trọng, cái chính là bây giờ sếp không muốn chị làm thư kí cho anh ấy nữa.”
“Vì sao chị lại chọn em?”
“Vì chị thấy em có năng lực, trước hết tập sự một chút là có thể tiếp nhận công việc của chị rồi, thế nào?”
Ánh mắt Liễu Nghi nhìn cô có chút nghi ngờ, nói, “Công việc của chị rất nhiều, em sợ không gánh vác nổi. Hơn nữa em và Paul cũng đã chọn công ty tổ chức đám cưới và địa điểm cho tuần trăng mật rồi. Paul nhất định không muốn em vì tham công tiếc việc mà bỏ rơi anh ấy đâu.” Tự nhiên cô cảm thấy thương hại cho Nhạc Xuân Phàm, đã mang thai rồi mà còn chưa kết hôn.
Xuân Phàm yên lặng nhìn cô, “Liễu Nghi, cơ hội chỉ có một thôi, sao em không suy nghĩ kĩ một chút?”
“Không cần thiết. Tuy rằng em không có mong muốn được gả vào nhà nào giàu có, nhưng ít nhất gia cảnh của Paul không cần phải dựa vào tiền lương của em mà sống, em cũng không muốn mang mệt mỏi vào thân.”
Xuân Phàm không miễn cưỡng nữa, một người không muốn trèo cao thì cô cũng không có hứng vác gậy ra nâng giúp.
“Nếu em muốn thì em cũng có thể làm được.” Chỉ là muốn hay không mà thôi.
“Em á? Em không được đâu! Paul toàn trêu em là tùy tiện chẳng khác gì trẻ con.” Giọng cô trở nên ngọt ngào, đắc ý vì có một người đàn ông yêu cô ngay cả khi tính cách cô tùy tiện.
“Dù mới cưới hay đã cưới lâu rồi, nếu yêu em thật lòng thì cả đời anh ấy sẽ bao dung, chăm sóc cho em.”
Chuyện đó chỉ có thể xảy ra trong mơ! Quả thật Xuân Phàm không hiểu nổi tự tin của cô nàng từ đâu mà có, trừ phi tên Paul kia sinh ra đã là nô lệ.
Sau khi xác định Liễu Nghi không muốn được thăng chức, là một thư kí chuyên nghiệp nên Xuân Phàm đăng nhập vào hệ thống hồ sơ nội bộ để tìm người phù hợp thay thế mình trong phòng tài vụ.
Dương Lập Hân muốn chính cô chọn thư kí tiếp theo cho mình chẳng qua là vì muốn cô an tâm khi anh làm việc cùng thư kí mới mà thôi! Anh sợ cô sẽ phải lo lắng liệu anh có bí mật ngoại tình với thư kí mới hay không.
Anh là một người đàn ông không khéo ăn nói, những câu nói sến tới mức buồn nôn sẽ không bao giờ thốt ra từ miệng anh được, nhưng ít nhất anh cũng muốn cô yên tâm, không phải lo lắng về anh.
Ngược lại với suy nghĩ của anh, Xuân Phàm chưa từng nghi ngờ rằng anh làm thỏ ăn cỏ gần hang nữa không, khẩu vị của anh đâu có được như vậy. Huống chi nếu đàn ông có ý định ngoại tình thật thì thiếu gì chỗ kín đáo mà lại thoải mái, sao phải chọn ngoại tình với nữ thư kí đắc lực bên mình chứ?
Cô đang chuyên tâm tìm người trên máy tính thì có một bóng người đi tới trước mặt cô, cô ngầng đầu lên nhìn thì hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng lên, “Phu nhân Chủ tịch, chào cô ạ! Tổng giám đốc đang dùng cơm trưa, vẫn chưa trở về…”
Lâm Á Trúc xua xua tay, “Tôi biết, chính tôi đã bảo ông nhà hẹn nó ăn cơm để nói chuyện. Hôm nay người mà tôi muốn tìm là cô, thư kí Nhạc ạ.” Ánh mắt bà ta nhìn cô không ngừng đánh giá, toát ra sự thông minh nhanh trí nhưng không có chút gần gũi nào.
Xuân Phàm mỉm cười, khuôn mặt tao nhã đáp: “Vâng, vậy mời phu nhân sang phòng khách chờ cháu một chút, cô muốn dùng cà phê, trà đen hay là nước trái cây ạ?”
“Vậy thì gia đình Hoa Chân Châu sẽ đáp ứng cô chú những ưu đãi trong kinh doanh đúng không ạ?”
“Ý cô là gì?” Bà ta lập tức biến thành con nhím dựng lông.
“Nếu không được lợi, tại sao cô lại can thiệp giúp Hoa Chân Châu? Cô không nghĩ tới chuyện Lập Hân sẽ càng có ác cảm với cô sao?” Xuân Phàm chậm rãi lắc đầu.
Dương Lập Hân không quan tâm đến bà mẹ kế điên rồ nữa, chỉ chăm chăm đỡ vợ yêu đã mang thai hai tháng nghênh ngang ra khỏi công ty, nguyên buổi chiều hôm đó anh cũng không đi làm. Nghe nói anh gọi cho em gái và em rể để bàn bạc về hôn lễ sắp tới.
Một tháng sau, hôn lễ lớn của thế kỉ được tổ chức xa hoa tại khách sạn sáu sao trong thành phố, những hình ảnh đời thường ảnh cưới ngọt ngào của cô dâu, chú rể được trình chiếu trên màn ảnh lớn khiến mọi người ngưỡng mộ bàn tán, nói chuyện say sưa quên cả thời gian!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]