Trong bệnh viện luôn có mùi nước sát trùng, cho nên Hòa Lam rất không thích.
Sáng sớm, mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy làn bụi mỏng bay phất phơ trong không khí giữa phòng bệnh sạch sẽ trắng tinh. Cô đến cửa sổ kéo rèm cửa sổ lên, bởi vì không có rèm che nên phòng bệnh ngập tràn ánh sáng mặt trời.
Bạch Tiềm nằm im lặng trên giường, so với bình thường sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hòa Lam ngồi ở bên giường, không nhịn được vuốt chân mày, cõi lòng phiền muộn đang trào dâng từng trận chua xót. Bạch Tiềm chưa từng bị thương, ít nhất, cậu chưa từng bị thương trước mặt cô.
Chỉ cần cô nghĩ tới cảnh tượng lúc cậu đỡ con dao kia cho cô, trái tim cô thắt lại từng cơn. Bạch Tiềm không phải người xa lạ, cậu bị thương nằm dưỡng bệnh trên giường bệnh mấy ngày thì cô ăn không ngon ngủ không yên bấy nhiêu ngày.
Hòa Lam ngồi bên giường một lát rồi cầm khăn tay giúp cậu lau mồ hơi thấm ướt trên trán.
Bên ngoài phòng bệnh có người gõ cửa, Hòa Lam đặt khăn xuống, lúc đi ra cũng đóng luôn cửa lại. Sau khi cô rời đi, Bạch Tiềm từ từ mở mắt nhìn về phía cửa phòng một cái rồi tiếp tục giả vờ đang ngủ.
Người đến là Lệ Ngôn, anh tan việc và đã thay bộ quần áo bình thường, đưa bình giữ nhiệt cho cô nói, “Nghe nói sáng nay em xin nghỉ tới bệnh viện, em bị ốm hả? Đây là canh gà anh nấu, nể mặt anh uống một chút đi.”
Hòa Lam ngập ngừng một lúc nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-niem-kho-noi/181960/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.