Đêm hôm đó, Bạch Tiềm như nổi điên, đánh tên côn đồ kia nằm bẹp trên mặt đất, gần như không còn thở nữa. Cổ họng Hòa Lam nghẹn lại, cô chưa bao giờ nhìn thấy một Bạch Tiềm điên rồ, bạo lực, tàn nhẫn như vậy.
Thật ra thì cô biết trong tính cách những người sống trong hoàn cảnh đó nhiều năm như Bạch Tiềm nhất định sẽ có một khoảng tối, nhưng năm năm qua cậu thật sự rất ngoan, cũng tin tưởng cậu là con người biết nghe lời như trong cảm nhận của cô.
Giờ thấy cậu như vậy, cô đột nhiên có chút sợ hãi. Nói đúng hơn là, cô không dám tin.
Cánh tay cô có rất nhiều vết thương, Bạch Tiềm ngồi bên giường không nói một lời giúp cô sát trùng. Lúc rượu sát trùng sát qua vết thương khiến vùng da quanh đó vô cùng đau rát, trái tim cũng chua xót, đủ loại cảm xúc không nói được thành lời.
Sau khi khử trùng, cậu quấn băng cho cô, một vòng rồi một vòng rất cẩn thận. Sau khi xử lý xong vết thương trên tay cho cô, cậu bắt lấy chân cô. Hòa Lam giật mình đến suýt chút nữa kêu lên, vội rút về, “Không cần.” Cô túm chặt váy mình, nhớ quần lót mình đã bị xé, bên trong không có gì che chắn, có chút lành lạnh khiến cô hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Bạch Tiềm lạnh lùng nhìn cô.
Thấy ánh mắt cậu như vậy, Hòa Lam không chịu đựng được. Cảm giác bàn tay đặt trên bắp chân mình nóng rực, như muốn thiêu đốt mình.
Cô ngoan ngoãn đưa chân ra. Chẳng biết tại sao, từ lúc về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-niem-kho-noi/181958/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.