Xe chạy băng băng xuống núi nhưng không theo đường mòn xuống thị trấn mà đột nhiên đổi hướng rẽ trái đi vào rừng rậm.
Trong rừng, xe càn qua những bụi cây cao thấp rậm rạp và đường đá chênh vênh, quệt qua những bụi chuối nghe lào xào ồn ào.
Mục Lăng dường như đã quen với cảnh này nên không có biểu hiện gì ngoài vẻ lạnh lùng trên mặt. Xe chạy đường rừng nên chủ yếu dựa theo phán đoán chứ không hề quan sát được phía trước. Tay lái trong tay cô ta bất ngờ lách trái lách phải khiến xe chạy xốc lên xốc xuống đến hơn nửa tiếng sau mới xuyên qua hết khu rừng, tiến vào vùng đất trống rồi lắc lư đi vào khe núi.
Cát bụi bay mịt mù khiến người mới đi qua lần đầu như Hòa Lam không nhìn ra được dấu vết tháng năm của vùng đá sỏi này.
Một hẻm núi hoang tàn vắng vẻ.
Một hẻm núi rất thích hợp để mai phục.
Không gian bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe cán qua lớp cát đá lạo xạo để trườn tới phía trước.
Mục Lăng bỗng dưng giảm tốc độ rồi gọi Chu Thất ngồi thay ghế lái. Cô ta cúi người rút thanh súng trường thủ sẵn.
“Khẩn trương như vậy làm gì?” Chu Thất lái xe một tay, tay còn lại vuốt cái cổ còn đang đau buốt do bị cô ta bóp khi nãy.
Mục Lăng cảnh giác quan sát bốn bề rồi hừ lạnh một tiếng mắng: “Đồ ngu!”
Không gian yên tĩnh không một tiếng chim rõ ràng nói lên bọn họ đã bị mai phục ở nơi kín đáo nào đấy.
Sự yên lặng quá đỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-niem-kho-noi/1522522/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.