Cô gái thanh tú trước mặt trông rất lạnh lùng tựa như được bao bọc bởi làn sương lạnh khó ai mà đến gần. Lúc Hòa Lam quan sát cô ta, cô ta cũng đang nhìn Hòa Lam với ánh mắt soi mói xem Hòa Lam có gì khác biệt.
“Có chuyện gì sao?” Một hồi lâu sau, Hòa Lam là người mở miệng trước.
Mục Lăng không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm Hòa Lam thật lâu, nhìn không ra được lý do gì có dính dáng với Bạch Tiềm. Cô ta giơ tay lên nhổ thanh kiếm, vắt lên tay rồi nói: “So kiếm với tôi!”
Hòa Lam chưa từng gặp người kỳ quái như vậy, nói chuyện cũng chưa từng nói qua sao lại rủ nhau so kiếm.
“Tôi sẽ không so với cô.”
Cô muốn đi nhưng Mục Lăng đã ngăn cô lại, chụp lấy cổ tay cô xiết đến hằn lên một vết đỏ. Cô ta đưa ra điều kiện để kích thích Hòa Lam: “Nếu cô thắng, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện của anh ấy trong khoảng thời gian này. Còn nếu tôi thắng, cô phải kể cho tôi nghe chuyện trước đây của anh ấy.”
Qua một lúc sau, Hòa Lam mới ý thức được cô ta muốn nói đến Bạch Tiềm.
Những lời nói của Mục Lăng lại khiến Hòa Lam trở nên trầm tư.
Năm năm qua, thật sự cô chẳng hay biết tin gì về cậu cả.
Mục Lăng rất thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chờ cô. Cuối cùng cô đồng ý. Lúc này trời đã quá trưa, ánh mặt trời yếu ớt lại bị mây đen che kín. Không gian xung quanh có phần âm u. Trên cây mấy chiếc lá vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-niem-kho-noi/1522516/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.