Trong lời mắng chửi của Tô Giản Thù, Thịnh Hạ mới biết được, khi mình hướng anh cầu cứu, anh lại đang nhàn nhã cùng Thịnh Viện Tuyết ăn bữa tối. Thịnh Hạ cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung được cảm giác lúc đó.
Nếu miễn cưỡng phải tìm một câu để hình dung, đại khái chính là—ngũ vị tạp trần*.
(*) Ngũ vị tạp trần (五味杂陈): miêu tả cảm xúc phức tạp không rõ ràng.
Ánh mắt Duệ Dạ nhìn cô thật sâu, môi mỏng giật giật, cuối cùng cũng không biết nói cái gì.
Bàn tay Tô Giản Thù đỡ Thịnh Hạ không tự giác tăng thêm chút lực đạo, đây là điềm báo khi cô sắp tức giận.
"Giản Thù....Đưa tớ về đi."
Trong cơn lửa giận sắp dâng lên của Tô Giản Thù, Thịnh Hạ mở miệng lên tiếng.
Tô Giản Thù nhíu lại mày, tâm trạng căm phẫn không được xả ra.
Khoé môi Thịnh Hạ cong cong, biểu cảm có chút mệt mỏi cười với cô: "........Giản Thù, tớ mệt."
Tô Giản Thù hung hăng cắn môi dưới, liếc nhìn cô một cái, "Cái thói đạo đức giả của cậu chính là không bao giờ sửa được." Trong mắt Tô đại tiểu thư, một khi không vừa lòng phải lập tức nói ra, nếu không chỉ rước bực vào người.
Nhưng trớ trêu, cô bạn thân tốt nhất của cô điều gì cũng thích giấu trong lòng.
"Đi....." Một chữ "Đi" còn chưa nói xong, Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng người thoáng qua, giây tiếp theo cơ thể được bế lên không trung.
Mùi nước hoa Cologne hoà quyện với sự lạnh lùng ập vào trước mặt, xa lạ mà quen thuộc.
Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nho-thuong-tham-tan-xuong-tuy/1000280/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.