Ánh mắt Duệ Dạ thu hồi từ trên người Thịnh Hạ, một lần nữa trở lại trên người Thịnh Viện Tuyết.
Thịnh Viện Tuyết cắn môi dưới, ánh mắt nhìn vòng cổ trên mặt đất, sau đó khom lưng....Chuẩn bị nhặt.
Duệ Dạ ôm eo cô ta, ngăn cản động tác của cô ta, trầm giọng nói: "Dơ bẩn."
"Nhưng......" Trong mắt Thịnh Viện Tuyết mang theo giọt lệ.
Thịnh Hạ nhìn trước mắt hình ảnh tình chàng ý thiếp, buồn bã cười một cái, cảm thấy bản thân giống như một trò đùa.
Cô đứng thẳng lưng như một tấm thép được đặt sau lưng, thẳng tắp đi qua trước mặt hai người.
Mà khi cô hao hết tâm lực kiên cường nguỵ trang, lại nghe được đối thoại của hai người phía sau, trong khoảnh khắc—
Sụp đổ.
Anh nói: "Hôm nào tìm nhà thiết kế làm riêng cho em một chiếc vòng cổ, kiểu dáng do em chọn."
Bước chân Thịnh Hạ hơi dừng, sau đó hơi cúi đầu, mắt nhìn tay phải của mình, trên vị trí ngón tay áp út......Trống không.
Cô, không có nhẫn.
Cô, kết hôn hai năm, trừ bỏ tờ giấy kết hôn kia, bất cứ cái gì cũng không có.
"Duệ Dạ......Em không có nhẫn, anh biết không?" Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khi nói ra đều phiêu tán trong không trung, không nghe được gì.
Để dỗ dành Thịnh Viện Tuyết vui vẻ, anh có thể vung tiền như rác.
Nhưng Duệ Dạ, hai năm, anh lại không muốn vì vợ của mình mà mua một chiếc nhẫn kết hôn, nếu truyền ra, người khác có thể nói anh keo kiệt, anh có biết không?
Thịnh Hạ vô tình cong lên khoé môi, nụ cười nhuộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nho-thuong-tham-tan-xuong-tuy/1000273/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.