Trong hộp là tờ giấy kết hôn đỏ chót, chỉ là, tờ giấy này cũng giống như hôn nhân của cô và Duệ Dạ, chồng chất vết thương.
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ vết rách trên tờ giấy kết hôn, sau đó cười điên dại.
Cô chợt nhớ tới hai năm trước, hình ảnh hai người tới Cục Dân Chính nhận giấy đăng ký kết hôn, toàn bộ quá trình mặt anh đều lạnh, thậm chí khi ký giấy cũng bủn xỉn không chịu cười một cái.
Mọi yêu cầu của người chụp ảnh đều trực tiếp làm lơ, còn cô thì cố tình cười như một đứa ngu xuẩn.
Cô vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt đồng tình của người chụp ảnh, như đang nói: Cô gái, anh ta không yêu cô.
Thịnh Hạ thầm nghĩ: Tôi biết chứ, Duệ Dạ không yêu Thịnh Hạ, cô vẫn luôn biết, nhưng làm sao bây giờ? Cô cố tình muốn ở bên cạnh anh, muốn tìm loại cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn đó, không một ai có thể cho cô.
Thịnh Hạ yêu Duệ Dạ bao nhiêu năm rồi?
Tính ra.......Cũng chỉ có, 8 9 năm.
Ngày tiếp theo là ngày giỗ của mẹ, Thịnh Hạ đi thăm mộ.
Bởi vì là buổi sáng, nghĩa trang rất yên tĩnh, nhiều năm qua cô vẫn luôn đến vào buổi sáng, cô đặt bó hoa cẩm chướng xuống trước bia mộ.
Nhìn người phụ nữ trên bia mộ, trong lòng không có chút tình cảm mẹ con, chỉ có run sợ, sự sợ hãi tận sâu trong xương tuỷ.
Mẹ của cô, Bạch Phong Bình hồi còn trẻ yêu một người đàn ông, vì người đàn ông này mà không tiếc đối nghịch với gia đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nho-thuong-tham-tan-xuong-tuy/1000270/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.