Chương trước
Chương sau
Trần Yên Thực ngửa đầu nhìn chiếc cằm nhọn của anh: “Sao anh lại gầy thế này hả?”

Tạ Cảnh Thâm sờ sờ cằm của mình, làm bộ như suy nghĩ: “Anh như thế này có phải là càng man (đàn ông) hơn không?”

Trần Yên Thực lắc đầu: “Nào phải, ốm tong teo, chờ sinh cục cưng ra xong anh cũng không ôm nổi em nữa.”

Tạ Cảnh Thâm cau mày: “Đừng xem thường anh, bây giờ anh ôm em được đó.”

Nói xong không đợi cô phản ứng, lập tức xốc chăn, bế cô dậy, Trần Yên Thực giật mình la lên một tiếng, rồi nghe giọng nói sảng khoái của anh: “Ăn cơm đi, anh làm xong rồi, em ăn nhiều thêm một chút.”

Trần Yên Thực mổ một cái lên mặt anh: “Chồng ngoan.”

Tạ Cảnh Thâm đưa mặt tới gần: “Hôn thêm một cái.”

Lúc trước, Tạ Cảnh Thâm có mua cho Trần Yên Thực một thực đơn dành cho phụ nữ có thai, cô thì không để ý gì, còn Tạ Cảnh Thâm thì lật đi lật lại, thấy sách nói vị chua có thể kích thích vị giác, dùng giấm chua trộn với rau, Tạ Cảnh Thâm làm theo cả một bàn ăn.

Bữa cơm này Trần Yên Thực ăn không ít.

Tạ Cảnh Thâm sờ bụng cô: “Qủa nhiên là anh xuất mã mới được.”

“Đúng rồi anh là lợi hại nhất.”

Hai người ôm nhau nằm trên giường, Trần Yên Thực hỏi anh: “Anh đặt tên cho cục cưng chưa? Hôm nay mẹ hỏi em rồi đó.”

Tạ Cảnh Thâm nhíu mày trầm tư: “Mấy ngày nay anh đã lật từ điển rồi, tất nhiên là phải tìm cho con gái một cái tên dễ nghe đúng không?”

“Lật từ điển? Tạ Cảnh Thâm anh đùa à?”

“Ai bảo kiến thức trong bụng anh không đủ dùng chứ.”

Trần Yên Thực cười nhạo anh một phen mới hỏi: “Aiz, nếu con trai thì sao?”

Lần này thì Tạ Cảnh Thâm thận trọng hơn một chút, dù sao chắc chắn không phải anh nói nữ thì nhất định sẽ là nữ, anh hôn Trần Yên Thực” “Dù trai hay gái thì tên anh đặt cũng rất hay.”

Trần Yên Thực lôi kéo anh: “Nếu như sinh con trai thì sinh thêm một đứa nữa nhé.”

Cả hai người đều là con một, nên có thể sinh thêm đứa thứ hai.

Tạ Cảnh Thâm đùa nói: “Chỉ sợ em sinh xong đứa thứ nhất thì không chịu sinh thêm đứa thứ hai nữa thôi.”

“Trên thế giới này có rất nhiều người mẹ, người khác có thể chịu được, đương nhiên là em có thể chịu được.”

“Thuận theo tự nhiên là được.” Tuy rằng vĩnh viễn anh không thể nào nếm trải cảm giác đau đớn ấy, nhưng nghĩ thôi cũng đã thấy đau rồi.

Trần Yên Thực thấy anh không vui mừng tí nào, bĩu môi: “Em còn chưa chịu sinh mà.” Cô vốn là người sợ đau mà.

“Sinh rồi thì đừng sinh nữa.” Vừa khéo anh không muốn trải qua thêm mười tháng chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn này, cũng không đúng, phải nói là không thể ăn một cách tận hứng thoải mái.

Trần Yên Thực hừ hừ, lại hỏi chuyện Khương Hiểu Hiểu, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm phải chọn cái tốt mà nói, có điều quả thực cũng không phải chuyện lớn gì, Khương Hiểu Hiểu hô hấp khó khan, trước mắt đã áp dụng thuật mở khí quản, để vượt qua cửa ải này.

“Anh hẹn Du Niya ngày mai gặp mặt.” Cuộc giải phẫu này thành công không thể không tính công người bạn học của anh, chỉ là công việc hậu phẫu thuật không thể qua loa được, không có thời gian nói lời cảm ơn.

Trần Yên Thực gật đầu: “Cái này anh nói em làm gì?”

“Hừm, còn không phải sợ em ăn giấm chua bậy giống lần trước à?”

Trần Yên Thực có chút xấu hổ: “… Do anh không chịu nói rõ ràng mà? Sao em còn như thế nữa chứ?”

“Thật lòng anh rất thích em ghen vì anh, chứng tỏ em để ý đến anh, thật sự anh rất cần sự để ý của em.”

Trần Yên Thực cụng cụng vào lòng anh, đối với lời nói vừa rồi của anh cô rất hưởng thụ.

Vừa vặn khoảng thời gian này Lục Tả vẫn còn ở trong nước, Tạ Cảnh Thâm hẹn Du Niya ngày đó gặp mặt, gọi cả Lục Tả đến, Du Niya nói đến Trần Yên Thực vẫn không hiểu như cũ: “May mà mình không tính sinh con, bằng không giống vợ Tạ, chắc mình chịu không nổi.”

“Như thế nào?” Người hỏi là Lục Tả, anh ta tương đối hứng thú nhìn Du Niya.

“Cả người phù lên như một khinh khí cầu vầy đó, chỉ vì sinh một đứa trẻ, mà ép bản thân đến như vậy có đáng không?”

Mắt Lục ngập tràn chế nhạo nhìn Tạ Cảnh Thâm: “Xem ra Tạ kết hôn cũng không quá sáng suốt.”

Du Niya trừng mắt nhìn: “Vì sao?”

“Kết hôn, từ một “Nữ thần”, uhm, biến thành khinh khí cầu như cậu nói, rõ ràng là đã hủy đi những kí ức tốt đẹp trước đó, đúng không?”

Tạ Cảnh Thâm cũng không để ý đến bọn họ, bình thản nghe mỗi người một câu chế nhạo mình, lời nói của người khác không hề ảnh hưởng đến anh, ngược lại, khi nghe những lời này, càng khiến anh nhớ đến người nhà kia của mình.

Du Niya nghi ngờ: “Có chuyện gì mà mình không biết sao? Cái gì mà kí ức tốt đẹp?”

Lục Tả cũng sửng sốt, một hồi phản ứng kịp mới nói: “Cậu vẫn không biết sao? Vợ Tạ tên là Trần Yên Thực, là cô gái cậu ta thầm mến trước kia đó thôi.”

Du Niya cũng quen với cái tên Trần Yên Thực này, nghĩ hồi lâu, mới liên tưởng đến tấm hình trong ví tiền của Tạ Cảnh Thâm, Du Niya đối với người trong tấm hình này rất có cảm tình, thứ nhất là khuôn mặt đáng yêu, thứ hai là Tạ Cảnh Thâm rất trân trọng tấm hình đó, thân là bạn bè, đương nhiên cô cũng tôn trọng Trần Yên Thực, tuy rằng cô đã từng nói với Tạ Cảnh Thâm là giới thiệu cô gái này cho cô, nhưng chỉ là lời nói đùa mà thôi, nào biết Tạ Cảnh Thâm lại cho là thật, cuối cùng cô không thể không vội chạy đi tìm bạn gái để chứng minh bản thân trong sạch, mới được xem là cứu vớt đoạn tình bạn này.

Du Niya đăm chiêu gật đầu:”Mình cho rằng vợ Tạ về nước cậu ta mới gặp được, lần trước cậu ta không giới thiệu tên vợ với mình, hơn nữa vợ cậu ta kém hơn trong ảnh khá nhiều, nên mình không nhận ra được. Nếu sớm biết vợ Tạ chính là cô gái đ, mình nên chú ý một chút, theo Tạ nói, hình như lần trước mình khiến vợ cậu ấy không vui.” Du Niya nhìn Tạ Cảnh Thâm, “Tạ, sao cậu không nói gì vậy?”

Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Du Niya, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không cần thiết.”

Du Niya nhíu mi: “Rất cần thiết.” Cô biết rất rõ Tạ Cảnh Thâm đối với người trong tấm ảnh chấp niệm bao sâu, thế cho nên cô cảm thấy có lẽ Tạ Cảnh Thâm sẽ không thích người khác, vậy nên lúc trong bệnh viện nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm, cũng không biết đối với Tạ Cảnh Thâm người đó có ý nghĩa, quan trong đến nhường nào, nên cô cũng không xem trọng lắm, hôm nay biết được tình hình thật, uhm, Du Niya nghĩ, hẳn cô nên tìm một cơ hội nói tiếng xin lỗi với vợ Tạ.

Cô còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Lục Tả nói: “Làm sao Tạ bỏ được, lúc cậu ta kết hôn, mình là phù rể nè, cậu ta cũng không cho mình liếc mắt nhìn cô dâu một cái, người này chính là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta, không biết ánh trăng bây giờ đã thành gạo tẻ chưa?”

Du Niya rất thích Trương Ái Ninh, đương nhiên là nghe hiểu những lời anh ta nói, cô suy tư nhìn Tạ Cảnh Thâm: “Theo ý mình thì, Tạ vẫn còn hồi hộp lo sợ đối với vợ cậu ấy lắm?”

Từ đầu tới cuối Tạ Cảnh Thâm không thèm liếc mắt nhìn hai người họ, trong đầu đều là hỉ nộ ái ố của người nào đó ở nhà, anh nhìn giờ, hình như đã nói chuyện một lúc rồi, mới gõ gõ mặt bàn: “Nói chuyện cũng kha khá rồi, mấy người về nhà đi.”

Hai người này vất vả lắm mới bắt được mạch chuyện, hiển nhiên còn chưa tận hứng, mà Tạ Cảnh Thâm đã đứng lên gọi bồi bàn tính tiền rồi.

Trên đường về nhà Tạ Cảnh Thâm rất hưng phấn, nghĩ tới việc sắp được gặp vợ rồi.

Bên này Tạ Cảnh Thâm một giây như một năm, cảm thấy mình đã đi ra ngoài quá lâu rồi, nên giải tán, bên kia Trần Yên Thực ngủ một giấc, cảm thấy anh mới đi ra ngoài chốc lát, vừa mở mắt dậy, anh đã về bên người mình rồi.

“Sao anh đi nhanh vậy?”

“Bọn họ có việc, nên phải giải tán.”

Trần Yên Thực không hề nghi ngờ, chỉ là hơi thương cảm: “Mấy năm trước anh ở Mỹ, đều là người khác ở cạnh anh.”

“Không, em luôn bên cạnh anh đấy chứ.”

Trần Yên Thực nghi hoặc nhìn anh, dường như anh rất vui, nắm lấy tay cô đặt lên ngực: “Em luôn chiếm ngự nơi này.” Cho dù về sau, anh biết bản thân không nên quá sa đà vào tình cảm đã qua, vì thế tận lực xem nhẹ khát vọng của bản thân đối với cô, rất ít khi nhớ đến cô, nhưng thực tế, cô chưa bao giờ bước ra khỏi tim anh. Chỉ có anh tự cho là đúng quân cho cô nhiều lớp áo, lừa mình dối người rằng “Nhắm mắt làm ngơ.”

Khóe miệng Trần Yên Thực nhịn không được vểnh lên, nghĩ lại mười năm của mình, đa số tinh lực đều đặt hết vào công việc, xem tình cảm chỉ là bâng quơ, từng trải qua yêu đương, cũng rất ít khi nhớ đến anh, cô đưa tay sờ cằm anh: “Nhưng mà em…”

Dường như Tạ Cảnh Thâm biết vợ muốn nói gì, kịp thời ngăn cô lại, cúi đầu khẽ hôn cô.

Chuyện tình cảm, xưa giờ không bao giờ bằng nhau, không phải bạn thích một người, suy nghĩ cho người kia nhiều như thế nào, làm nhiều bao nhiêu người ấy sẽ đáp lại tình cảm của bạn bấy nhiêu, tình cảm càng nhiều cũng như câu nói mọi người hay bỏ lửng, bánh bao thịt đánh chó… có đi không có về.

Yêu một người, vốn là cam tâm tình nguyện, nếu là người kia có thể đáp lại tình cảm của mình thì điều đó rất tuyệt vời, ai cũng hi vọng người trong lòng sẽ thích mình, nhưng anh cũng biết, hi vọng là hi vọng, thực tế không thể cưỡng cầu.

Trước đây anh chưa hề muốn, cũng không hy vọng cô có bất kì gánh nặng nào, không yêu một người là không sai, anh chỉ để ý sau này, bọn họ còn có thời gian rất dài sau này, chỉ có mỗi anh, cô, và con của bọn họ.

Trần Yên Thực phối hợp đáp lại nụ hôn của anh, mặc kệ đã từng như thế nào, chỉ cần bây giờ, bọn họ tâm đầu ý hợp là được.

Tạ Cảnh Thâm nghĩ đến lười nói lúc trước của Lục Tả, trước kia cô là vầng trăng của anh, bây giờ cô vẫn là nốt chu sa đỏ thắm trong lòng anh.

Bình thường Tạ Cảnh Thâm lên mạng hay chú ý đến một số kiến thức về mang thai và sinh sản, lần đầu Trần Yên Thực mang thai, anh còn lo lắng hơn cả cô.

Hôm nay trong bệnh viện, rảnh rỗi, cầm điện thoại lướt weibo, nhìn thấy một bài đăng, là một người mẹ mới sinh không lâu truyền lại kinh nghiệm của mình, Tạ Cảnh Thâm đọc cực kì nghiêm túc.

Từ sau khi kết hôn, cả người anh cũng vui vẻ hơn không ít, đồng nghiệp trong bệnh viện đôi lúc rảnh rỗi cũng đùa giỡn một chút, mấy bác sĩ thực tập mới tới, còn tưởng rằng tính tình bác sĩ Tạ vốn đã tốt như vậy rồi, trước mặt anh cũng bớt cố kị hơn. Chỗ này mới có một nữ bác sĩ thực tập mới tới gọi Tạ Cảnh Thâm vài tiếng không được để ý tới, nên nghiêng người xem thử, vừa quét mắt là nước ối, phòng sinh, mấy chữ linh tinh, rồi thấy bác sĩ Tạ ngồi yên lặng tập trung đọc, trong lòng thầm chảy vài dòng nước mắt, nhịn nội tâm đang rít gào xuống, huh u, bác sĩ đẹp traiiiiiiii, tại sao lại thích xem chuyện sinh đẻ của phụ nữ vậy hả ToT? Nhưng mà khi nhìn gương mặt điển trai thì chút quái lạ này của bác sĩ Tạ vẫn có thể chăm chước được. Đương nhiên sau này khi chị bác sĩ thực tập biết chuyện vợ anh sắp sinh, ngay lập tức phủ định việc bác sĩ Tạ cổ quái, cảm thán sao bản thân lại không gặp được người đàn ông như vậy.

Đây nói sau đi, lại nói Tạ Cảnh Thâm đọc xong thấy sợ hãi, hiểu biết của anh đối với việc mang thai, sinh sản của phụ nữ không nhiều, anh không phải là bác sĩ khoa sản, đối với khoa này anh chỉ biết chứ không hiểu sâu.

Trong lòng Tạ Cảnh Thâm nôn nóng làm xong chuyện trong tay, bước chân bất giác đi về hướng khoa sản, tự mình thể nghiệm tiếng gào thét thảm thiết trong bài đăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.